Cô Nàng Mạnh Mẽ

Chương 39: Đục nước béo cò




Nạn nhân, Lâm Tuyết, 45 tuổi, không nghề nghiệp, hai tháng trước ly hôn với người chồng tên là Lục Khiêm, chết trong phòng khách sạn, do nhân viên phục vụ khách sạn phát hiện, nguyên nhân tử vong…

Tôi thở không nổi nữa.

Nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài sở cảnh sát tôi có chút hoảng hốt, không thể tưởng tượng được người hôm qua còn gặp mặt hôm nay đã lìa xa cõi đời —— bị bóp cổ cho đến chết. Tôi không hiểu nổi, một người phụ nữ yếu đuối như thế liệu có thể đắc tội được ai mà bị trả thù tàn độc như vậy?

Lấy lời khai xong, tôi quay về công ty, vẫn chưa hết giờ, Tiểu Triệu đang tính toán bản thiết kế, tôi mệt mỏi bóp trán, nhàn nhạt nói: “Không cần làm nữa, thu dọn hết đi. Vào đây với chị.” Cậu ta không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn theo tôi vào phòng Tạ Bất Đình.

Tạ Bất Đình ngẩng đầu, nhìn tôi một cái: “Chuyện gì?”

“Đơn hàng trùng tu nhà kia không tiếp tục được nữa.” Tôi thở dài.

Tạ Bất Đình lập tức nhíu mày: “Cô lại bị làm sao nữa vậy? Nhà cũng đã dỡ xong xuôi hết rồi cô lại nói với tôi không làm nữa? Hà Tịch, cô thực sự cho là cô là nhân viên lâu năm thì tôi không dám làm gì cô phải không?”

“Không phải tôi…” Tôi cẩn thận sắp xếp từ ngữ, bất đắc dĩ mở miệng, “Vừa rồi tôi ra ngoài là vì nhận được điện thoại của bên cảnh sát, khách hàng của chúng ta – Chị Lâm đã bị giết tại khách sạn.”

Tiểu Triệu hít sâu một hơi, rồi vội vàng lấy tay bụm miệng. Còn Tạ Bất Đình thì ngược lại, soi mói tôi một hồi mới nói: “Cô thử đưa thêm lý do nào lãng xẹt nữa xem, cô tưởng tôi là con nít ba tuổi sao? Tôi sẽ tin cô à?”

“Tổng Giám đốc Tạ.” Tôi nghiêm túc nhìn ông ta, “Đó là sự thật. Có lẽ cảnh sát cũng sẽ sớm tìm ông để lấy lời khai thôi.”

Ông ta ngẩn ra, lập tức tin lời tôi, nhăn nhó vò vò mớ tóc đang ngày càng hiếm hoi đến mức đáng thương: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Chiều nay mới phát hiện.”

“Được rồi, cô ra ngoài đi.”

Ra khỏi cửa, Tiểu Triệu rụt rè hỏi tôi: “Chị Hà, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Đơn hàng này không làm nữa à?”

“Ừ.” Tôi gật đầu nói, “Việc trang trí bên trung tâm thương mại kia cũng còn vài việc để hoàn công, giờ cũng hết giờ rồi, ngày mai chúng ta qua bên đó.”

Tiểu Triệu vỗ vỗ ngực: “Không ngờ có thể gặp phải loại chuyện thế này, lần đầu tiên trong đời em đó.” Trong lòng tôi không khỏi cười khổ, chị đây cũng khác gì đâu… Tiểu Triệu như đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay đầu hỏi tôi, “Chị Hà, chị có sợ không?”

Tôi đến phòng nghỉ, rót cho mình ly nước, hỏi lại: “Sợ cái gì?”

“Chị nói chị Lâm là bị sát hại, không biết hung thủ có vì chuyện chúng ta đã từng tiếp xúc với chị ấy mà đến giết chúng ta luôn không?”

Tôi vỗ vai Tiểu Triệu định nói cậu ta xem phim truyền hình quá nhiều rồi, nhưng nghĩ lại, cú điện thoại cuối cùng của chị Lâm là gọi cho tôi, tuy tôi không nghe được gì, nhưng cảnh sát thông qua đó có thể tìm được tôi, vậy tên hung thủ có khi nào cũng…

Tôi bị chính ý nghĩ của mình dọa tới mức xanh mặt.

Hết giờ, tôi không dám ngồi xe buýt mà gọi taxi về nhà.

Buổi tối ở nhà một mình, tôi vặn tivi to hết cỡ mà vẫn không át được cảm giác sợ hãi, nghĩ đến gương mặt nghẹt thở tím tái của chị Lâm, tôi càng run rẩy, cơn gió đêm thổi bay rèm cửa sổ cũng khiến tôi toát mồ hôi. Nhịn không được, tôi đứng dậy đến bên cửa sổ, đang định đóng lại thì chợt thấy ánh chớp sáng của đầu mẩu thuốc lá trước khi bị dập tắt, bóng một người đàn ông khoác áo đen, hai bàn tay chắp lại lồng vào tay áo bên kia, bước đi dưới ánh đèn, rồi mất hút ở góc đường.

Tôi vội vàng đóng sập cửa lại, tiện tay kéo luôn rèm cửa sổ, trùm chăn kín mít, bàn tay nắm điện thoại run run, tôi rà danh bạ điện thoại từ đầu tới cuối nhưng không biết phải gọi cho ai.

Đúng lúc, màn hình điện thoại chớp sáng, rung bần bật, tôi hoảng hồn, nghệt ra hồi lâu mới nhận điện thoại: “Alo?” giọng nói gấp gáp, như mong muốn ngay lúc này có một người, bất kể là ai, có thể trò chuyện cùng tôi.

“Là anh.” Giọng nói trước sau luôn bình tĩnh của Tần Mạch qua tai tôi truyền thẳng tới não.

Tôi ép mình ổn định lại tinh thần, ừ nhẹ một tiếng.

Đầu dây bên kia, Tần Mạch có vẻ rất vui, ngữ điệu khi nói chuyện cao vút, tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt khi nhếch môi cười của anh: “Hà Tịch.” Anh gọi tên tôi, “Bạn trai em là cái vị luật sư tên Phương Thả đó phải không?”

Lúc này đầu óc tôi còn đang mờ mịt, chỉ nhớ lúc trước tôi từng nói dối anh là có người khác, nên tùy tiện ừ một tiếng.

“Tiếc thật đấy ” anh nói nhanh “Anh theo số em đưa gọi điện nhận lỗi với anh ta, luật sư Phương là người hiểu lý lẽ, rất vui vẻ chấp nhận sự ‘xin lỗi’ của anh. Có điều anh ta nhất quyết phủ nhận cái thân phận em phong cho anh ta. Chà, thì ra cô Hà là đang yêu thầm nhớ trộm người ta.”

Tôi há miệng, đột nhiên phát hiện mình giu đu lòi đuôi

“Nhưng mà Hà Tịch này, sao em yêu thầm người khác mà cũng có thể thất bại thế nhỉ?” anh nói tiếp, “Lâu như vậy mà còn phải xin số điện thoại anh ta từ người khác.”

Tôi nhớ lại hôm trước lúc tôi xin Phương Dĩnh số điện thoại của Phương Thả rồi ghi vào lòng bàn tay Tần Mạch, mà trong lòng muốn khóc thét vì ân hận, Hà Tch, mi đúng là cái đồ khờ khạo, đến nói dối cũng không xong!

Đương nhiên tôi chỉ dám tự phỉ nhổ trong lòng thôi, chứ thực tế thì nghĩ, thua gì thì thua chứ không thể mất hết khí thế nên từ trong chăn chui ra, ngồi dậy, bình tĩnh phản kích: “Nhưng mà, Tần Mạch này, anh còn thất bại hơn ấy chứ, đến theo đuổi một người thất bại như Hà Tịch mà cũng không xong.”

“Đối đáp rất giỏi” Sau khi trầm mặc hồi lâu, anh đánh giá tôi.

“Cám ơn đã khích lệ.”

Nói xong, đầu dây bên kia liền im lặng, nếu là bình thường, chắc chắn tôi đã cúp máy luôn, nhưng đêm nay tôi lại ngại ngùng hy vọng có thể được nghe thêm giọng nói của anh, hòng xua tan cái lạnh lẽo ban đêm cũng như gạt bỏ sự sợ hãi vô hình trong đầu tôi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi nghe đầu bên kia có tiếng bút lướt soàn soạt trên giấy, chợt nhớ cái đêm cách đây hai năm, khi chúng tôi xa xôi cách trở, chỉ biết cảm nhận niềm vui, nỗi buồn hay những rung cảm của đối phương qua chiếc điện thoại.

“Tần Mạch.” Tôi gọi tên anh, giọng nói có chút dựa dẫm của tôi bị phỉ nhổ bởi chính sự kiêu hãnh của mình.

“Em chưa tắt máy sao?” dường như anh có vẻ ngạc nhiên.

Tôi thấy lạ: “Muốn cúp máy sao anh không cúp?”

Anh im lặng hồi lâu: “Anh nói anh không đành lòng, em tin không?” Tôi cười nhạt, không thèm để ý mấy lời ngon tiếng ngọt đó. Tần Mạch ngừng một chút rồi hỏi: “Hà Tịch, em lại gây ra chuyện gì phải không?”

Mặt tôi cứng đờ, liền nghĩ đến gương mặt tím tái kia, sau lưng cảm giác như có cơn gió lạnh thổi qua, nhịn không được tôi hỏi: “Anh đã từng thấy người chết bao giờ chưa?”

“Em lại có chuyện gì vậy?”

Tôi nghĩ chuyện này không thể kể cho Tần Mạch được, nếu đã muốn từ chối anh thì phải từ chối triệt để, để cuộc đời hai chúng tôi không có bất kỳ mối liên hệ nào nhưng cái miệng tôi đã hoàn toàn bán đứng chính mình, kể tường tận từ đầu đến cuối cho anh nghe, kể xong còn hỏi một cách bất an: “Có khi nào tên hung thủ kia đến tìm tôi… giết người diệt khẩu không?”

Tần Mạch yên lặng chốc lát liền nói rất nghiêm túc: “Rất có thể, cho nên trong thời gian này tốt nhất là em đừng ở một mình, vừa hay nhà anh đang còn phòng trống.”

Miệng tôi giật giật: “Anh tưởng là tôi đang giỡn sao?”

“Anh cũng đâu có giỡn.” Tần Mạch nói, “Với cái tính tình thối hoắc của em, nếu đã chịu kể cho anh nghe chuyện này thì chứng tỏ bây giờ em đã sợ đến không ngủ nổi rồi.”

Tôi trầm mặc.

Anh nói: “Ngày mai hết giờ làm anh đón em…”

“Tần Mạch, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là hành vi vô cùng đáng xấu hổ.”

“Bắt được thỏ tất là quang vinh.”

Tôi nhận ra rằng, một khi Tần Mạch mà vô lại thì tôi chỉ có nước bó tay, cuối cùng đành buông một câu: “Tôi sẽ không cho anh cơ hội đâu!” rồi thở phì phì gác điện thoại.

Có điều sau một hồi nháo nhào như vậy, trong lòng tôi lại thấy an tâm lạ, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, lúc tôi và Tiểu Triệu kết thúc công việc ở trung tâm thương mại đã là bảy giờ tối, sau khi tạm biệt Tiểu Triệu, tôi một mình đi tàu điện ngầm về nhà, di động trong túi kêu vài lần, tôi biết là Tần Mạch gọi nhưng lờ đi. Mà anh cũng rất từ tốn, cứ mười phút gọi một cuộc, dường như muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi vậy.

Tàu điện ngầm đến bến, tôi lẫn trong đám người xô đẩy rời tàu, vừa ra khỏi bến thì nghe như có ai ở đằng sau gọi tên tôi, quay đầu thì thấy một người đàn ông xa lạ mặc áo khoác đen đang lao tới, hắn ta tóm lấy cánh tay tôi kéo đi.

Tôi kinh hãi, giãy dụa cố thoát khỏi tay hắn rồi lớn tiếng quát: “Anh làm gì vậy?”

Tiếng quát tức giận với âm thanh cao khiến đám người xung quanh đều hướng về phía chúng tôi, tên kia làm ra vẻ vô cùng tức giận quát vào mặt tôi: “Em nói anh làm gì à! Anh đón em về nhà!”

Tôi ngơ ngác, đón tôi về nhà? Rõ ràng là tôi không biết người này.

Hắn lại ra sức kéo tôi: “Nhiều người nhìn như vậy mà em không thấy mất mặt sao? Mau về nhà với anh, có chuyện gì nói sau.”

Làm gì có chuyện kéo tôi dễ dàng vậy, tôi nhanh chân chạy trốn qua một bên, vừa trốn vừa kêu to: “Tôi không quen anh!”

“Cái gì mà không quen? Mới cãi nhau một tí liền nói không quen, cái thói gì vậy?” Hắn nói xong liền nhảy tới túm cánh tay của tôi, “Mau về với anh.”

“Tôi không biết anh.” Tôi cố gắng giãy dụa, nhưng hắm tóm tay tôi rất chặt, tôi hoảng sợ cầu cứu người đi đường, nhưng xung quanh ai cũng bày ra bộ mặt cười cợt cảnh đôi-vợ-chồng-cãi-nhau, tâm trạng tôi đầy tuyệt vọng. Đúng lúc di động trong túi lại reo, tôi dùng tay còn lại nghe máy, kêu lớn: “Tần Mạch! Cứu em! Em đang ở bến tàu điện ngầm gần nhà, cứu…”

“Chát!” người đàn ông kia tát một cái trời giáng mặt tôi, đầu tôi ong ong, hắn ta ném bay chiếc di động của tôi, giận dữ hét: “Tôi đã cảnh cáo cô không được qua lại với thằng đó nữa mà!”

Tôi ngẩn người nhìn chiếc điện thoại nằm trên đất, hắn lôi tôi đi, tôi mơ hồ nghĩ, tên này kéo tay tôi, ném di động của tôi, giờ còn định cướp luôn tôi. Trong cơn giận dữ tôi lại trở nên bình tĩnh hơn.

“Buông ra.”

Sao mà hắn có thể nghe lời tôi chứ, nên tôi nói tiếp, “Anh sẽ hối hận.”