Cô Nàng Mộ Bên

Chương 40: Benny




Tuyết. Thứ tuyết quái quỷ khiến tôi chửi rủa mỗi ngày, khi nó rơi dày đến nỗi tôi phải dậy từ năm giờ sáng để quét dọn lối vào chuồng bò, mở đường cho xe chở sữa.

Tuyết là phao cứu sinh của Arvid. Có lẽ thằng bé đã chạy ra khỏi cửa, đuổi theo chiếc máy kéo và gọi tên bố. Bố nó đang nghe đài phát thanh nhờ cái loa gắn trong mũ bảo hộ. Và bố lùi xe. Ông bố buồn ngủ díp mắt, vừa nhanh vừa ẩu, nhưng vẫn chắc chắn không có gì ở phía sau. Chỉ có điều gương chiếu hậu không thể phát hiện những đứa bé thấp hơn một mét được.

Arvid đã bị chiếc máy kéo vùi vào lớp tuyết xốp. Những chiếc xương non nớt của thằng bé bị gãy dưới lực ép. Nếu là người lớn thì nó đã chết. Thằng bé bị gãy ba xương sườn, thủng một lá phổi và nứt xương chậu. Chỉ có thế. Và tất cả sẽ bình phục trong hai tháng, theo lời bác sĩ. Quả đúng như vậy.

Nhưng cần nhiều thời gian hơn để chữa lành những gì Désirée và tôi đã gây ra cho nhau.

Désirée ở lại bệnh viện. Cùng với thằng Nils, tất nhiên rồi. Tôi lấy xe chạy về nhà. Lúc đó là bốn giờ chiều, thời gian vắt sữa buổi tối. Désirée thậm chí không buồn nhìn khi tôi bỏ đi, và cứ thế đi thẳng đến phòng đợi với thằng Nils trên tay. Bộ phận hành chính đã cho cô mượn một chiếc áo blu.

- Về lấy quần áo cho tôi. – Cô ta nói gọn lỏn. – Cả tiền nữa.

Violet và Bengt-Göran lao bổ ra khỏi nhà khi tôi lái xe ngang qua, và tôi đã kể lại mọi chuyện cho họ nghe. Chiếc xe cấp cứu vừa mới đánh vòng trước cửa nhà hai người. Một trong số những người trên xe đã cho vợ chồng Bengt-Göran biết chúng tôi sẽ trả giá đắt vì báo động giả.

Tôi mặc kệ. Cho đến khi tôi nhìn thấy cái mũ của Arvid dưới sàn nhà. Thằng bé không thích đội mũ trùm đầu. Lúc nào nó cũng bỏ mũ ra sau khi đội cho phải phép. Tôi nằm dài trên ghế xalông và thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Nước mắt chảy ướt tai tôi.

Vài tiếng sau tôi tỉnh giấc khi bị ai đó lay mạnh. Tôi không biết mình đang ở đâu nữa.

- Benny? Benny? - Bengt-Göran gọi tôi.

- Sáng… sáng rồi à? Lũ bò? Arvid! – Tôi gào lên.

- Bình tĩnh nào. – Cậu ta nói. – Tớ đã vắt sữa đàn bò rồi, sáng mai tôi cũng sẽ lo liệu cho bọn chúng. Còn cậu, đi đến bệnh viện xem tình hình thằng Arvid thế nào. Mau lên!

Tôi làm theo lời cậu ta. Arvid nằm trong căn phòng chăm sóc đặc biệt của khoa nhi. Désirée ngủ trên một chiếc ghế bên cạnh thằng bé, trên người đắp một cái chăn bệnh viện màu vàng. Tôi chẳng thấy Nils đâu cả, nhưng nghe thấy một tiếng reo trong hành lang. Chắc ai đó đã trông thằng bé sau khi thấy mẹ nó ngủ như chết rồi.

Tôi khẽ chạm vào tay Désirée. Cô ấy mở mắt nhưng không nói gì. Tôi không tài nào đọc được biểu hiện trên khuôn mặt Désirée.

- Nó sẽ qua khỏi! – Tôi thì thầm.

- Nếu nó không qua được, tôi chết đi còn hơn. – Désirée nói. – Anh cũng nên làm thế!

Tôi xin lấy đầu ra bảo đảm là cô ấy nói nghiêm túc.

- Anh quả quyết rằng đó là lỗi của tôi. – Désirée nói. – Anh cho rằng tôi đã mặc quần áo rồi để nó ra khỏi nhà trong khi anh lái máy kéo. Anh tin tôi là kẻ như thế. Anh đã bảo tôi là người mẹ bỏ đi!

- Em thì cho rằng anh cán phải thằng bé chỉ vì ẩu tả. Em nói anh không bao giờ chịu để ý.

Rõ ràng là những điều hai chúng tôi đã nói vẫn còn nguyên đó, tựa như được đóng dấu vào vỏ não vậy.

- Désirée, giờ là lúc chúng ta cần phải ủng hộ nhau! – Nói rồi tôi quỳ xuống phía trước cái ghế và vòng tay ôm lấy cô ấy.

- Phải. – Désirée đáp, nhưng gỡ tay tôi ta. – Phải đi tìm thằng Nils đã!

Arvid đang ngủ. Thằng bé thở một cách nặng nhọc, rõ ràng vì lá phổi bị thủng. Nước mắt tôi rơi lã chã xuống bàn tay của Arvid, làm nó khẽ cựa mình.

Tôi đi tìm bà y tá trực đêm. Đó là người tử tế nhất tôi từng gặp trong đời. Tôi chỉ muốn ôm lấy bà ấy thật chặt, nhưng may là tôi đã không làm. Bà ta không hề nói một tiếng nào về việc tôi đã cán phải con mình, chỉ hứa sẽ đưa vào phòng một cái giường phụ cho Désirée và Nils. Tôi có thể nằm nghỉ trên một chiếc cáng trong phòng chứa dụng cụ.

Désirée lưu lại một tuần trong khu phòng trọ dành cho bệnh nhân và gia đình. Ban ngày cô ấy ngồi bên Arvid, với thằng Nils đặt trong lòng hoặc dưới đất. Tôi liên tục gọi điện vào điện thoại di động của Désirée, nhưng cô ấy không bao giờ nghe máy. Hầu như ngày nào tôi cũng tạt qua, im lặng ngồi với mấy mẹ con một chút. Désirée không nói gì hết. Tôi nghĩ cô ấy bị suy sụp tinh thần, và tôi tin bà y tá trực đêm cũng vậy. Bà đã đặt hẹn với bác sĩ tâm lý cho Désirée, nhưng cô ấy từ chối rời khỏi Arvid dù chỉ một phút.

Cuối cùng, Arvid đã được bác sĩ cho phép xuất viện. Thằng bé có thể tự đi được, với cái dáng lập cập chẳng khác nào một ông già. Ngược lại, miệng của nó hoạt động liến thoắng.

- Bây giờ mình đến nhà trẻ được không ạ? – Thằng bé nói. – Đi mà, bố, đi mà! Con phải kể lại chuyện này cho Lina! Bạn ấy bị xe đạp đâm phải mà tưởng đã ghê lắm đấy!

Tôi bật cười.

Désirée khóc nức nở.