Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

Chương 45




Mỗi một giây trôi qua dường như kéo dài vô hạn, Trần An An ngồi ở trên hành lang, môi đã lạnh tái đi nhưng vẫn không chịu nhúc nhích một chút.

Chưa bao giờ cô phải trải qua quãng thời gian dày vò như vậy, thậm chí lúc chỉ có một mình phiêu dạt nơi thành phố, vừa cô đơn vừa bất lực, cũng chẳng thể so với loại cảm giác sợ hãi run rẩy như lúc này. Bây giờ nằm ở trong phòng phẫu thuật là người cha đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, là người cô yêu nhất trên đời, chỉ cần nghĩ đến có một ngày ông sẽ vĩnh viễn rời khỏi mình, Trần An An liền cảm thấy toàn bộ trời đất đều sụp đổ.

Bệnh viện, nơi đã quen với sinh tử, nỗi đau của cô chỉ như một con sóng nhỏ trong đại dương bao la, chỉ trong chốc lát đã bị trùm lên, sóng sau đè sóng trước. Giường bệnh nhân được đẩy qua lại liên tục trước mặt, các bác sĩ và y ta đều là vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc, trên giường, bệnh nhân hoặc tỉnh táo kêu rên đau đớn hoặc cận kề cái chết tim như sắp ngừng đập, Trần An An co lại trên ghế, nỗi sợ hãi trong lòng càng bành trướng vô hạn.

đã hơn mười hai giờ trưa, cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu mở ra, tay chân Trần An An lạnh lẽo, nước mắt dường như đã cạn khô.

Làm sao còn chưa ra? Có phải xảy ra cái gì ngoài ý muốn không? cô lau đôi mắt sưng đỏ, trong lòng nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ.

“An An, sao không về phòng bệnh?” Giọng nói quen thuộc cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần vang lên bên tai, Trần An An ngẩng đầu lên, “Chu Tề, sao anh lại ở đây?”

“Đến thăm em một chút.” Chu Tề ngồi xuống bên cạnh Trần An An, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Bác Trần có khỏe không?”

“Em không biết.” Trần An An rũ mắt xuống, trên lông mi còn dính nước mắt, thanh âm nghẹn ngào, “đã vào hơn hai tiếng mà chưa ra.”

Cô vừa ngẩng đầu lên, Chu Tề liền nhận ra cô có điểm khác thường, sắc mặt trắng xanh, môi tím tái, rõ ràng là bị lạnh quá rồi, hắn nhịn không được dùng đầu ngón tay chạm vào tay cô, quả nhiên lạnh lẽo vô cùng, ngay cả ngón tay cũng hơi cứng lại, hắn nhíu mày, hai tay bao chặt lấy tay Trần An An, “Sao lại lạnh thế này? Về phòng bệnh chờ, được không?”

Trần An An lắc đầu, ánh mắt nhòa lệ, dùng sức rút tay mình ra, “Cám ơn anh đã tới thăm em, em muốn ở chỗ này chờ bọn họ ra.”

Chu Tề cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống không của mình, hai tay cứng đơ ở đó thật lâu sau mới thu về. hắn ổn định cảm xúc trong lòng mình, khuyên nhủ: “Bác Trần phẫu thuật ít nhất phải ba tiếng, em ngồi đây cũng chịu lạnh vô ích, nếu bị cảm làm sao? Nghe lời, anh mang cho em ít sủi cáo, về phòng ăn một chút cho ấm rồi quay lại.”

Giữa trưa ba mươi tết, vốn là người một nhà vây quanh bàn đoàn tụ, cô lại ở hành lang bệnh viện ăn đói mặc rách. Chu Tề thấy bộ dáng cô run rẩy co rụt lại, trái tim bỗng nhiên đau đớn, lúc này cũng chỉ muốn cho cô dễ chịu một chút, không suy nghĩ gì nhiều.

“Cám ơn anh, nhưng em không muốn ăn cơm, em muốn chờ ba em.” Trần An An cứng đầu như gân, vô cùng cố chấp, đừng nói là một Chu Tề, cho dù là mười Chu Tề cũng không lay chuyển được cô.

Chu Tề không có cách nào, chỉ có thể lặng lẽ ngồi cùng cô trên hành lang.

Vừa ngồi được nửa tiếng, điện thoại hắn liền vang lên, là mẹ Chu, bảo hắn về nhà. Sắp năm mới rồi còn lang thang ở ngoài, không ra làm sao cả.

Hai người ngồi rất gần, trong hành lang lại cực kỳ yên tĩnh. Cho nên Trần An An rất dễ dàng nghe thấy nội dung trong điện thoại, chờ Chu Tề tắt máy, cô liền đưa tay nhận lấy hộp đồ ăn trong tay hắn, miễn cưỡng cười nói: “Chu Tề, anh về nhà đi, ba em chắc sắp ra rồi, anh không cần ở đây với em đâu.”

“không sao, anh......”

“thật sự không cần mà.” Trần An An liếc mắt nhìn cửa phòng phẫu thuật, vô ý thức vuốt ve cặp lồng giữ ấm trong tay, “Năm mới rồi, anh ở đây như vậy em cũng rất áy này, anh vẫn nên về nhà đi!” cô dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Người nhà mới là quan trọng nhất, anh nên ở bên họ nhiều hơn.”

Toàn bộ lời nói đã chuẩn bị trước đó đều phải nuốt hết xuống, tuy rằng biết cô vô tâm, nhưng trong lòng Chu Tề vẫn nhói đau, tay hắn đỡ một bên trán, mặt cúi xuống không để Trần An An thấy vẻ mặt hắn giờ phút này. Người nhà, hai người trong phòng phẫu thuật kia mới là người nhà của hắn cô, mà hắn, lại chỉ có thể là bạn.

Thấy hắn sau một lúc vẫn bất động, Trần An An cầm cặp lồng giữ ấm hướng trước mặt hắn, “Anh tới thăm em, lại mang cho em sủi cảo, em rất cảm ơn.” Thấy Chu Tề cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô, dừng một chút lại nói: “Để hôm nào em rửa sạch rồi trả lại anh.”

Toàn bộ thương cảm trong lòng nháy mắt bị một câu này của cô đánh tan, Chu Tề bất đắc dĩ cười cười, từ trên ghế đứng lên, “Được rồi, anh về trước, còn cặp lồng...... Em cứ giữ đi.” hắn thở dài, cởi áo khoác choàng lên người Trần An An, thấy cô định từ chối, bỏ lại một câu, “Cứ mặc trước đi.” Rồi bước chân đi xa.

Thẳng đến khi bóng dáng hắn biến mất không thấy nữa, Trần An An mới thu hồi tầm mắt, đặt cặp lồng giữ ấm sang một bên, nắm thật chặt quần áo trên người, tiếp tục ngồi đợi.

Thêm một khoảng thời gian nữa, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Trần An An bật dậy từ trên ghế, định chạy ngay tới, nhưng cô ngồi ở hành lang lạnh lẽo đã lâu, tay chân đều tê cứng, lại dùng lực quá mạnh, lảo đảo một cái, liền ngã phịch lên nền gạch cứng rắn.

Hành lang bệnh viện đều lát gạch tráng men, vừa lạnh vừa cứng, cú ngã này không hề nhẹ, quần bò chỗ đầu gối Trần An An cũng toạc ra. Nhưng mà cô dường như không có cảm giác đau đớn, vội vàng đứng lên chạy đến hướng cửa. Tuy rằng đều mặc quần áo giống nhau, còn mang theo khẩu trang che kín mặt, nhưng cô vẫn có thể liếc mắt một cái nhận ra Diệp Lương Nhất.

“Thế nào rồi? không sao chứ? Ba em đâu?” Diệp Lương Nhất là người đầu tiên đi ra, Trần An An vội vàng túm lấy hắn hỏi, rồi lo lắng nhìn phía sau.

“không có việc gì.” Diệp Lương Nhất lùi lại mấy bước, tránh khỏi cô, âm thanh lạnh lùng nói: “Em tránh ra! Đừng chặn đường! Còn nữa, cách anh xa một chút!”

Trần An An sửng sốt, không tự chủ được buông tay ra.

“trên người anh có thể mang theo vi khuẩn, anh phải đi xử lý một chút.” Diệp Lương Nhất vừa thấy biểu tình của cô thì biết cô hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Lát nữa sau khi đẩy ba em về phòng bệnh, em vẫn phải gọi ông, không ngừng nói chuyện với ông, không thể để ba em ngủ, phải đợi hết thuốc tê mới được ngủ, nếu không sẽ khó có thể tỉnh lại.”

“Được, em biết rồi.” Trần An An gật đầu, đi theo phụ giúp các bác sĩ trợ lý đẩy ba Trần vào phòng bệnh.

Ba Trần yên tĩnh nằm ở trên giường, trên người còn cắm một cái ống, trong lòng Trần An An đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng cô nhớ kỹ lời dặn của Diệp Lương Nhất, không một chút buông lỏng, ngồi trước giường ba cô, gọi một tiếng lại một tiếng, khi nghe thấy tiếng đáp lại rất nhỏ cũng thoáng an tâm vài giây, lúc không nghe được thì vô cùng lo lắng sợ hãi.

Cứ kêu một hồi liên tục như vậy thì Diệp Lương Nhất quay trở lại, đồ phẫu thuật đã cởi ra, nhưng vẫn mặc áo blu trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Đừng lo lắng, không có việc gì.” hắn nhìn thoáng qua ba Trần, “Ba em đã vượt qua rồi.” Vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Trần An An cầm tay cô, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng bàn tay mình, Diệp Lương Nhất chau mày, “không phải bảo em về phòng bệnh chờ sao?” Dừng một chút, ngữ khí lại có chút lạnh cả người, “trên người em là áo của ai?”

“Chu Tề, lúc trưa anh ấy có tới đây, mang cho em ít sủi cảo.” Trần An An liếc mắt nhìn chiếc áo xám trên người mình, bỗng nhiên mở to hai mắt, “A, em quên sủi cáo ngoài hành lang rồi!”

nói xong định đứng dậy đi lấy, lại bị Diệp Lương Nhất giữ lại bên giường, “Được rồi, đừng lấy nữa, đã nguội lạnh rồi, buổi trưa em chưa ăn cơm?”

Trần An An lại gọi ba cô một lần, xong mới trả lời: “Chưa.”

“Ở đây chờ anh.” nói xong Diệp Lương Nhất đi ra khỏi phòng bệnh, giữ một y tá đi qua hành lang lại, nói mấy câu rồi quay vào.

“Vừa lúc cùng nhau ăn, anh nhờ người ta đi mua rồi.”

Trần An An gật đầu, “Vậy ba em......”

“Chỉ để lại một phần dạ dày rất nhỏ, trước mắt không thể ăn gì, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì, mười lăm ngày sau có thể ăn ít cháo. Hóa trị liệu nhất định phải làm, bằng không tỉ lệ tái phát là trăm phần trăm, để xem tình hình khôi phục cụ thể rồi nói sau.”

Diệp Lương Nhất thấy sắc mặt cô tái nhợt, mắt to hồng giống như con thỏ, vừa tức giận vừa đau lòng, cô ngốc này, tại sao lại ngồi ngoài hành lang suốt bốn tiếng như vậy!

“Lại đây.” Diệp Lương Nhất hướng Trần An An vẫy tay, đem cô ôm vào trong lòng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đặt lên ngực mình, áp chặt vào da thịt ấm áp.

Cảm giác lạnh như băng làm cho Diệp Lương Nhất nhịn không được rùng mình một cái, càng ôm chặt cô hơn, thấp giọng quát: “Đừng nhúc nhích! Đứa ngốc, ba em anh sẽ kêu.”

ngực của hắn vừa rộng vừa ấm áp, mang lại cảm giác vô cùng an tâm. Trần An An không giãy dụa nữa, chỉ thuận theo dựa vào trong lòng hắn, ngoan ngoãn mặc hắn ôm.

Y tá đi mua cơm chỉ chốc lát đã trở lại, sau khi chắc chắn ba cô không có việc gì, cuối cùng Trần An An thoáng yên tâm, lúc này mới cảm thấy đói bụng.

Ngồi xuống cùng Diệp Lương Nhất giải quyết đồ ăn trên bàn, xong xuôi mới cảm thấy trong bụng có chút cảm giác, ngay cả khí lạnh trên người cũng bị xua tan không ít.

Hơn một tiếng sau, thuốc tê hết hiệu lực, ba Trần mê man tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, chỉ nói mấy câu với Trần An An rồi lại ngủ thiếp đi, lần này Diệp Lương Nhất không ngăn cản, Trần An An thấy thế cũng yên tâm không ít.

Diệp Lương Nhất vừa tiến hành xong một ca phẫu thuật, không có việc gì, kiên quyết ở lại phòng bệnh của ba Trần, Trần An An đuổi thế nào cũng không về văn phòng, còn lấy một cái cớ đường hoàng, nói là phải cẩn thận quan sát bệnh nhân.

Biết ba cô không có việc gì nữa, tảng đá lớn trong lòng Trần An An rốt cuộc được buông xuống, trên mặt cũng có nét cười, không hề giống mấy ngày hôm trước, suốt ngày đều đỏ hồng mắt, còn có tâm tình cùng Diệp Lương Nhất thảo luận chuyện lễ mừng năm mới, Diệp Lương Nhất vốn đối với năm mới không có cảm giác gì, nay nghe cô nói vậy, bỗng cảm nhận được vài phần hương vị.

Hai người đang ngồi ở một cái giường khác nhỏ giọng nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần An An trước sau như một chịu khó, lúc này tâm tình lại tốt, nghe vậy lập tức chạy xuống giường mở cửa. Kết quả vừa mở ra, liền thấy Diệp phu nhân xách túi đứng ở cạnh cửa.

“A, bác, sao bác lại tới đây?” Trần An An nhìn thấy Diệp phu nhân vẫn còn có chút sợ sệt, một cái tát kia của bà thật sự làm cho Trần An An ấn tượng sâu sắc.

“Con qua đây, chúng ta nói chuyện.” Ánh mắt Diệp phu nhân lướt qua Trần An An, cảnh cáo Diệp Lương Nhất một cái, rồi trực tiếp kéo Trần An An ra khỏi phòng bệnh.