Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 25




Trần Ngạn Kỳ chuyển đến cùng lớp với Hà Tân, ban đầu nghĩ rằng có thể cùng chơi bời.

Nhưng mà một tuần sau khai giảng cậu ta phát hiện, Hà Tân thay đổi.

Đi học cố không ngủ gật, khăng khăng trợn mắt ngồi nghe giảng. Ngày nghỉ không thấy người, có lần Trần Ngạn Kỳ thử đến nhà cô cậu tìm, thấy Hà Tân và em trai cậu, cả hai người cùng nằm bò trên bàn làm bài tập, mắt to trừng mắt nhỏ, khiến Trần Ngạn Kỳ ngu tại chỗ.

Giữa trưa hôm nay sau khi cơm nước xong ở nhà hàng, Trần Ngạn Kỳ gặp được vài người quen, Hà Tân về lớp trước. Chờ Trần Ngạn Kỳ lên lớp lấy bóng rổ, phát hiện thế mà Hà Tân lại đang nằm bò trên bàn, đang cố sống cố chết cầm quyển sách trên tay.

Lớp học chỉ có vài người, ánh nắng buổi trưa chiếu vào, tạo một bầu không khí nặng nề buồn ngủ.

Đập rơi quyển sách trong tay cậu, Trần Ngạn Kỳ cười như có như không.

Cứ tưởng cậu đang xem tiếng anh, không ngờ, lại là toán học.

Kéo chiếc ghế tới, Trần Ngạn Kỳ ngồi xuống bên cạnh cậu, đặt quả bóng rổ lên đùi:”Làm gì vậy, tính thi nhà vô địch toán rồi thừa kế công việc kinh doanh của gia đình à?”

Lườm cậu ta một cái, hình như Hà Tân cũng hơi mệt, lười nhác ngồi dậy, vặn vặn cái eo, lại nhìn lên trên tường, xoay xoay cái cổ.

Trên hành lang truyền đến tiếng cười nói, có vài nữ sinh bước vào lớp.

Trong tay Tôn Tâm Nghiên lại cầm một ly trà sữa, vừa cười đùa vừa tiến về chỗ. Hà Tân dựa lên tường, cổ áo gấp nếp, tóc mái rối xù trên trán, Trần Ngạn Kỳ ngồi bên cạnh cậu, hai cặp mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.

Cùng mấy cô bạn ngồi xuống, Tôn Tâm Nghiên ném cho hai người họ một cái gáy, cổ cô rất thẳng, mang một cảm giác tư thế thanh cao vốn có. Ngay lập tức, trong phòng học tiếng ríu rít của các cô gái, hệt như chim sẻ.

Hai cậu nam sinh đứng bên ngoài hành lang.

Bầu trời trong xanh, không khí tươi mát.

Dáng vẻ mệt mỏi khi thám hiểm trong đại dương tri thức, Hà Tân xoa nhẹ mặt hai cái, nhìn khu dạy học phía đối diện, vẻ mặt mệt mỏi.

Trần Ngạn Kỳ híp mắt:”Cô ấy nói với cậu cái gì mà biến cậu thành dạng này rồi?”

Hà Tân không đáp lời.

Một lát sau, Trần Ngạn Kỳ chạm vào cánh tay Hà Tân, ý bảo cậu ra WC rít điếu thuốc.

Hà Tân vẫn không phản ứng, một lát sau, bỗng sờ cổ, khe khẽ cười.

Khinh thường nhìn cậu, Trần Ngạn Kỳ không muốn nói chuyện linh tinh với thiếu nam đang hoài xuân, ôm bóng rời đi.

Vừa mới đi xuống dưới lầu, bóng rổ kẹp ở khuỷu tay bỗng bị đoạt mất, Trần Ngạn Kỳ nghiêng mặt nhìn, thấy khuôn cằm đang khẽ nhếch lên.

Bóng được đặt lên đầu ngón tay trỏ của cô gái, xoay vài vòng, sau đó lại vứt trả cậu.

“Bụp” một tiếng, Trần Ngạn Kỳ bắt được giữa không trung, cười nhẹ:”Trưa nắng không có việc gì làm? Đi đánh cầu với tôi đi?”

“Không đánh. Cuối tuần trước nhìn thấy đối tượng của cậu trên phố.”

“Không liên quan, đâu phải nàng tiên ốc mà phải giấu, thích thì xem thôi.”

Hoàng Trĩ Vi đi bên cạnh cậu ta:”Mời tôi lon nước đi.”

Trần Ngạn Kỳ :”Đi thôi.”

Hai người vừa nói vừa cười cả đoạn đường, đi thẳng đến quán đồ ăn vặt, Trần Ngạn Kỳ cầm hai lon coca bước ra, còn mang cho cô ta một gói đậu phộng rang.

“Thưởng cho cậu.”

Hoàng Trĩ Vi nhận lấy:”Sao lại có mình cậu thế, Hà Tân đâu?”

“Cậu đi mà hỏi cậu ta.”

Hoàng Trĩ Vi có đôi mắt một mí, nhưng mắt không hề nhỏ, làn da trắng, tròng mắt lại rất đen, nhàn nhạt quét mắt liếc người một cái, mang một loại phong tình quyến rũ không thuộc về học sinh trung học.

“Tôi hỏi cậu ta? Tôi hỏi cậu trước, sao sinh nhật lần trước của cậu ta không gọi tôi?”

Cười có lệ một cái, Trần Ngạn Kỳ nói:”Không gọi bọn con gái, chỉ có mấy thằng con trai chúng tôi đập phá làm loạn thôi.”

“Đánh rắm (*).”

(*) ở đây dùng với nghĩa khinh miệt, chỉ sự giả dối.

Không nói nhiều, Hoàng Trĩ Vi thong thả ung dung lôi điện thoại ra, vào album ảnh của mình, mở ra vài tấm, giơ lên trước mắt Trần Ngạn Kỳ.

Ốp ngoài của di động đính đầy đá, bao bọc lấy màn hình nhỏ. Ngón tay động đậy, vài tấm ảnh chụp hiện lên, là ngày mà mọi người tổ chức ăn uống chụp ảnh, có nam có nữ, những nụ cười rạng rỡ.

Hoàng Trĩ Vi:”Có mấy người đăng lên diễn đàn, tôi lưu lại, phục chưa?”

Trần Ngạn Kỳ miệng uống coca, cười bất đắc dĩ.

“Phục.”

Một lát sau, Trần Ngạn Kỳ nói:”Cậu ta đang bận làm quen đối tượng, bây giờ cậu đừng phá cậu ta nữa.”

“Làm quen đối tượng đâu phải chuyện gì lớn.”

Bóc gói đậu phộng rang, Hoàng Trĩ Vi lấy một viên bỏ vào miệng:”Quen với ai?”

Trần Ngạn Kỳ im lặng.

Bức ảnh trên màn hình di động bị hai ngón tay mảnh khảnh mở rộng, cô ta nhìn một lượt các nữ sinh, chỉ vào một trong số đó, hỏi Trần Ngạn Kỳ:”Đây?”

“Cậu đừng có phá.” Trần Ngạn Kỳ nhìn cô ta:”Tôi nghe nói hôm qua cậu lại cãi nhau với cô Trần chủ nhiệm lớp.”

Hoàng Trĩ Vi cười khúc khích:”Đừng nhìn tôi, là bà ấy tự kiếm chuyện với tôi mỗi ngày, thời kì mãn kinh đây mà.”

Trần Ngạn Kỳ:”Bố cậu sắp về rồi à?”

“Ừ.” Cô ta nói:”Hỏi ông ấy làm gì?”

“Không, hôm trước có nghe ông tôi nhắc qua.”

Ông Trần Ngạn Kỳ là cục trưởng cục Sở Nhân văn và Xã hội thành phố, có qua lại với bố của Hoàng Trĩ Vi.

Thỉnh thoảng, có vài người bước ra từ quầy ăn vặt, có người quen Trần Ngạn Kỳ, có người biết Hoàng Trĩ Vi, cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn bởi những lời chào hỏi.

Một đường cong parabol, lon coca rỗng bị ném vào sọt rác trước cửa tiệm, Trần Ngạn Kỳ cầm quả bóng:”Có đi hay không, chơi bóng.

Hoàng Trĩ Vi nhấp môi, thong thả lắc đầu.

Trần Ngạn Kỳ cười:”Tôi đi đây.”

“Đi đi, bảo Hà Tân nhớ kĩ cho tôi.”

Trần Ngạn Kỳ đi rồi, đứng dưới tàng cây ở quán ăn vặt, cánh môi hồng khẽ cắn ống mút, Hoàng Trĩ Vi buồn chán mở lại tấm ảnh vừa nãy, phóng to.

Chất lượng ảnh không cao, phóng to thì bị mờ, nhưng vẫn nhìn rõ được diện mạo.

Trong màn hình, cô gái ngồi bên cạnh bàn, làn da trắng nõn, nụ cười ngọt ngào.

Là cô ta sao?



Lớp 11 vừa mới bắt đầu, Tôn Tâm Nghiên đã cảm thấy được áp lực trước nay chưa từng có.

Áp lực này liên quan đến thành tích học tập của cô.

Cô là một tuyển thủ tài năng theo thời gian, thuộc kiểu làm đâu chắc đấy, thành tích các môn ổn định, không nổi bật, cũng không tụt dốc. Đánh giá chung, chỉ có môn toán là hơi kém.

Cho nên đối với cô mà nói, phân ban thế này chả có lợi ích gì.

Buổi tối, Tôn Tâm Nghiên đang giải một đề toán, đúng giờ, di động rung.

Hà Tân gửi tới tin nhắn: Đang làm gì thế

Tôn Tâm Nghiên đáp lại hai từ ‘làm bài’, dừng lại một lát, lại gửi thêm hai từ: Còn cậu

Hà Tân đáp: Đọc sách

Liếm môi, Tôn Tâm Nghiên gửi lại: Đọc sách gì.

Hà Tân: Toán học

Tôn Tâm Nghiên: Giống nhau. Không cùng cậu nói chuyện nữa, tôi đang chép dở đề bài.

Hà Tân: Được, không làm phiền cậu

Tôn Tâm Nghiên: Cố lên

Qua hai giây, Hà Tân đáp: Gửi thêm ảnh mặt cậu qua đây

Trên bàn học, Tôn Tâm Nghiên có thể tưởng tượng được biểu cảm và giọng điệu của cậu, bật cười, không nhắn lại.

Cô nhớ tới ngày đó ở bồn hoa, cô hỏi cậu, nếu thành tích cậu tốt lên, cậu sẽ không phải ra nước ngoài phải không.

Hà Tân nhìn cô, không kịp nghĩ ngợi đã vội nói:”Nếu cậu nói không muốn tôi đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Còn biện pháp khác sao?

Cô còn chưa kịp hỏi, cậu đã hỏi tiếp rồi:”Muốn tôi đi sao?”

Cô lắc đầu.

Hà Tân cười:”Tôi đã biết.”

Tôn Tâm Nghiên nghĩ: Đúng vậy, cậu đã biết.

Từng chút từng chút, giống như cậu đã biết rất nhiều.

Tắt di động, bỏ vào ngăn kéo, đuôi mắt quét đến hai con thỏ con nằm trong góc, cô lấy chúng ra.

Dưới ánh đèn, một con lông xù xù, miệng rộng cười toe toét không đứng đắn. Một con mắt sáng long lanh, khuôn mặt mềm mại đáng yêu.

Cô đem chúng nó đặt cạnh nhau, đưa tay chống mặt nhìn chăm chú, trong lòng ngọt ngào dễ chịu.

Lấy đuôi bút chọc lên hai cái đầu của chúng nó, Tôn Tâm Nghiên cười.

“Cố lên nhé.”

Nhẹ nhàng thì thầm với chính mình, cô đặt hai con thỏ vào ngăn kéo, lực chú ý lại trở về đề toán.

Sau khi học kỳ mới bắt đầu, các lớp học đã điều chỉnh được quân số, Tôn Tâm Nghiên vẫn là người phụ trách môn Anh của lớp.

Buổi sáng thứ ba, cô lên văn phòng lấy đề ôn luyện, xa xa thấy vài giáo viên vây quanh bên cạnh cửa cầu thang, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đến gần mới phát hiện, là cô chủ nhiệm lớp 12 đang khóc, quần áo đầu tóc rối tung, mấy giáo viên đang an ủi cô ấy, còn có vài học sinh không hiểu chuyện gì đang vây xem. Hướng về phía cửa văn phòng, trên hành lang, một thầy giáo đang lạnh giọng dạy dỗ một nữ sinh.

Tôn Tâm Nghiên trì trệ, là Hoàng Trĩ Vi.

Cô đã có thể gọi chính xác tên cô ta, thậm chí còn biết ba từ kia viết như thế nào.

Hoàng Trĩ Vi mặc áo phông màu đen, váy ngắn cao bồi màu xanh nước biển, hai chân thon dài, còn cao hơn thầy giáo bên cạnh một cái đầu. Mặt cô ấy rất nhỏ, hơi cúi đầu, tóc rũ xuống vài sợi, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường.

Thầy giáo trừng mắt, dùng một ngón tay chỉ vào cô ta:”Em mau đi xin lỗi cô Trần của em ngay, có nghe hay không!”

Ở một khoảng cách không xa không gần, Tôn Tâm Nghiên thấy Hoàng Trĩ Vi uể oải mỉm cười, không nghe rõ là nói cái gì, nhưng khẩu miệng rõ ràng là hai chữ ___ Tôi không.

Giây tiếp theo, nữ sinh lảo đảo, bị thầy giáo lôi cánh tay kéo đi xềnh xệch.

Học sinh xung quanh lộ ra ánh mắt hoảng sợ.

Nếu trước đây ấn tượng của Tôn Tâm Nghiên đối với nữ sinh này chỉ là quan hệ nam nữ hỗn loạn, thì bây giờ, lần đầu tiên sự ngạo mạn, phản nghịch trên người Hoàng Trĩ Vi và tính công kích tràn ra từ trong xương tủy cô ta thật sự khiến cô phải khiếp sợ.

Chờ khi cô lấy xong đề ôn luyện rồi về lớp, cả lớp đã hưng phấn buôn chuyện về lớp 12.

Nam sinh nữ sinh rất nhộn nhịp, không ngừng có người chạy đến văn phòng giáo viên ngó xem.

“Học được nửa tiết văn thì đã đánh nhau rồi.”

“Rốt cuộc sao lại thế?”

“Hình như là truyền tờ giấy, cô Trần thấy tờ giấy thì đòi thu của cô ta, cô ta không muốn đưa, cô Trần liền đoạt lấy, sau đó thì đánh nhau, còn lật đổ cả bàn cơ.”

“Đánh thật hay đánh giả? Mẹ nó, quá kinh khủng.”

“Đánh thật, con trai trong lớp lao vào can, Đổng Xương còn nói cánh tay cậu ta bị hai người kia cào chảy máu đó. Hoàng Trĩ Vi quả thực là một truyền kỳ.”

Ngày đó, Tôn Tâm Nghiên cũng không nói với mọi người mình đã đứng nhìn ngay tại hiện trường, cô cũng không nghĩ tới, ba ngày sau, nhân vật nổi danh nhất của Giang Cao lại bị phân đến lớp mình.

Sáng sớm hôm đó, Lý Địch chưa ăn sáng, vụng trộm ăn bánh mỳ trong tiết truy bài, nhờ Tôn Tâm Nghiên nhìn cửa sổ trông cô giáo.

Khi Lý Ái Trân đưa Hoàng Trĩ Vi lại đây, tiếng đọc sách trong lớp hơi nhỏ đi. Sau khi vào lớp, Lý Ái Trân không nói câu nào, cả lớp tự động bước vào chế độ im lặng.

Lý Ái Trân không để Hoàng Trĩ Vi giới thiệu mình như một học sinh mới, cũng không giới thiệu cô ta trước lớp, có lẽ lúc ấy cô còn ôm hi vọng chỉ tạm thời nhận lấy học sinh ngỗ ngược này, chỉ bảo Hoàng Trĩ Vi ngồi vào một bàn trống cuối cùng ở hướng bắc của lớp.

Vì thế, cả lớp chăm chú nhìn Hoàng Trĩ Vi đi xuống bục giảng.

Cô ta mặc áo thun bó sát người, quần jean màu đen, một đôi ủng ngắn màu đen gắn đinh, ống quần nhét trong ủng, nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Mái tóc đen nhánh không dài không ngắn, tùy ý thả xõa trên vai. Cô ta mặt mày vô cảm ngồi xuống, ném cặp sách lên bàn. Rất nhiều nữ sinh không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào mấy chiếc vòng bạc trên cổ tay cô ta.

Có lẽ sâu thẳm trong nội tâm của mỗi đứa trẻ 16, 17 tuổi đều khát vọng được nổi loạn, sống đúng với cá tính của mình, cho nên dù bị đánh giá không tốt, mọi người vẫn rất tò mò về cô nữ sinh này, cũng có một chút khinh thường nho nhỏ, ảo tưởng rằng nếu là mình thì sẽ làm thế nào.

Tôn Tâm Nghiên không định giao du với Hoàng Trĩ Vi. Nhưng mà ngay trong đêm Hoàng Trĩ Vi chuyển về lớp 17 đó, cô mở diễn đàn, vị khách mới nhất ghé thăm tường nhà, lại là một ảnh đại diện không tính là xa lạ.

Không có tin nhắn, không có lời mời kết bạn. Tôn Tâm Nghiên không biết cô ta chỉ tình cờ ghé ngang, hay cố tình dạo một vòng trên trang cá nhân của cô.

Buổi trưa hôm sau, khi Tôn Tâm Nghiên và Lý Địch ăn cơm xong, đi về lớp, bước vào lớp học theo thói quen liếc về cuối lớp một cái, ngoài ý muốn, ánh mắt đột ngột dừng lại.

Hà Tân chưa về lớp, nhưng vị trí của cậu không còn trống.

Nữ sinh ngồi chỗ đó, khoác một chiếc áo đồng phục rộng của nam, một tay vân vê cổ tay áo, lười nhác dựa đầu, nói chuyện vui vẻ với hai người ngồi sau.