Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 33




Cầm vợt bóng bàn trong tay, Hàn Đông nhìn về hướng Hà Tân, biểu cảm trên mặt không thay đổi.

Cậu ta nhặt quả bóng lên rồi ném qua.

Qủa bóng bay giữa không trung, một nam sinh đứng bên cạnh Hà Tân bắt được, dựng ngón tay cái với cậu ta.

Nhận được quả bóng, các chàng trai quay lại sân tập, Hà Tân lê bước chân sau cùng, quần thể thao xắn ống cao ống thấp, lộ ra mắt cá chân. Đi được hai bước, cậu dừng lại uống nước, mặt vô cảm quay đầu lại nhìn.

Ở rìa bệ xi măng bị cây cối che lấp, hai cậu nam sinh lại tiếp tục chơi bóng bàn.

Thực tế, trong lòng Hà Tân hơi khinh thường mấy nam sinh chơi bóng bàn, cảm thấy bóng bàn không thể so sánh với bóng rổ, bóng đá. Đánh không được bóng rổ, đá không được bóng đá mới đi chơi quả bóng bé tí xíu kia.

Cũng vì thế mà cậu vốn chẳng để Hàn Đông vào trong mắt.

Ban đầu cậu không chú ý đến người này, mãi đến khi vào lớp 11, phát hiện cậu ta có khuôn mặt khá quen thuộc, trong đầu mới hiện ra một cái tên, hóa là người học thêm cùng chỗ với Tôn Tâm Nghiên.

Mấy hôm trước nằm bò trên hành lang, thấy Hàn Đông đi vào từ cửa lớn phía dưới lên, cậu hỏi Trần Ngạn Kỳ:”Người này thế nào?”

“Đương yên đương lành hỏi thăm cậu ta làm chi, là con ngoan trò giỏi của trường, rất ít giao tiếp với bạn bè trong lớp.” Trần Ngạn Kỳ bật cười:”Thi khảo sát vừa rồi xếp nhất lớp, đứng thứ 8 của trường, bố tớ còn phải nhớ tên cậu ta.”

Không giao tiếp với bạn bè? Hà Tân lại thấy cậu ta đặc biệt thân thiết với Tôn Tâm Nghiên thì có.

Cậu chú ý tới Hàn Đông không vì một việc cụ thể nào, ấn tượng cậu ta cứ ngày ngày tích lũy, cuối cùng, Hàn Đông cũng không làm ra hành động rõ ràng nào với Tôn Tâm Nghiên cả.

Nhưng càng là việc nhỏ không đáng kể, lại càng làm người ta không thoải mái, lửa giận cũng chẳng biết trút đi đâu.

Không thể phủ nhận, thái độ của Hàn Đông đối với Tôn Tâm Nghiên thành công khơi dậy dục vọng chiếm hữu của Hà Tân, khiến cậu cảm thấy khó chịu. Điều này, Hà Tân thừa nhận. Nhưng điều Hà Tân nhất quyết không thừa nhận chính là, Hàn Đông mang đến cho cậu cảm giác uy hiếp trước nay chưa từng có.

Thời tiết cuối tuần khá tốt, gió thu mát mẻ.

Tôn Tâm Nghiên học thêm xong, dắt xe cùng vài bạn học bước ra ngoài.

Nữ sinh:”Các cậu có đói bụng không, chúng ta đi ăn mỳ hoành thánh đi.”

Nam sinh:”Đi đi, tôi cũng đang đói bụng đây.”

Tôn Tâm Nghiên:”Tôi không đói, không đi cùng các cậu được rồi.”

Hàn Đông:”Tôi cũng không đi, các cậu đi đi.”

Nữ sinh nói:”Vậy bọn tôi đi đây, tạm biệt.” Hai người họ đạp xe về hướng đường cái.

Tôn Tâm Nghiên nhìn Hàn Đông:”Tôi cũng phải đi thôi, tạm biệt.”

“Trên vai cậu có con bọ kìa.”

“Hả?” Tôn Tâm Nghiên hoảng hốt, không dám động đậy nhìn cậu ta:”Cậu đừng dọa tôi sợ…”

Trên chiếc áo len màu trắng, có một con bọ cánh cứng màu đen, to bằng đốt ngón tay. Ngay bên cạnh là gương mặt trắng bệch nhợt nhạt của cô gái.

Hàn Đông bỗng bật cười:”Đừng nhúc nhích, tôi lấy ra giúp cậu.”

“Nó có bay được không, đừng có làm nó bay vào mặt tôi…”

Tôn Tâm Nghiên còn chưa dặn dò xong, Hàn Đông đã duỗi tay phủi phủi vai cô.

Nhìn thấy con bọ đập cánh bay về phía trước, cô thở phào một hơi.

Hàn Đông lại cười, cười đến lẳng lặng, không nói chuyện nữa.

“Tôn Tâm Nghiên…”

Đột nhiên có người nào đó hét lên từ phía xa, hai người quay đầu lại, Tôn Tâm Nghiên thấy Hà Tân đang đi về phía bọn họ.

Hơi kinh ngạc, Tôn Tâm Nghiên nói:”… Trùng hợp ghê, sao cậu lại đến chỗ này?”

Hà Tân lặng im, quét mắt nhìn Hàn Đông, giống như không nhìn thấy, ngang nhiên đưa hộp sữa chua lô hội trên tay cho Tôn Tâm Nghiên.

Tôn Tâm Nghiên nhìn cậu.

Hà Tân:”Cầm lấy.”

Cô biết cậu cố ý.

Trên mặt nóng hầm hập, sau khi chần chừ, Tôn Tâm Nghiên nhận lấy.

Hàn Đông nhìn bọn họ, giống như đã rõ ý tứ bên trong, mặt không đổi sắc nói với Tôn Tâm Nghiên:”Đi trước, tạm biệt.”

Tôn Tâm Nghiên chào cậu ta.

Người đi rồi, cô mới oán hận lườm Hà Tân:”Cậu làm cái gì đấy.”

Sao lại làm thế trước mặt mọi người? Sao lại làm thế trước mặt bạn cùng lớp?

Biểu cảm của Hà Tân cũng không được tốt:”Thế vừa nãy cậu đứng đây với cậu ta làm gì? Cậu ta chạm vào cậu làm gì?”

“Trên người tôi có con bọ, cậu ta lấy ra giúp tôi.”

“Sợ đến như vậy, không để đợi tôi tới lấy sao? Con gái có thể dễ dãi như vậy với con trai sao?”

Tôn Tâm Nghiên không nói gì nữa, oán hận nhìn cậu, hốc mắt thoáng cái đã đỏ bừng.

Đối với cô gái 17 tuổi mà nói, hai chữ ‘dễ dãi’ này rất kinh khủng. Nếu người khác không thể nói, thì cậu càng không thể.

Không phải tất cả sự dễ dãi của cô đều vì cậu sao, mấy lời nói âu yếm khó nghe đó, nắm tay, ôm ôm ấp ấp,…

Đương nhiên Hà Tân cũng ý thức được sự nghiêm trọng của lời nói, im lặng chạm vào tay cô.

Cô hất tay cậu ra, một giọt nước mắt theo đó rơi xuống.

Tôn Tâm Nghiên không biết sao bản thân mình lại biến thành như vậy, hơi tí là uất ức, cứ khóc vì cậu suốt,… Thế nên, trên con đường thẳng tắp, cô vừa đi vừa khóc, Hà Tân khép nép đi bên cạnh dỗ dành cô, giành quyền dắt xe.

“Tôi cảm thấy không thoải mái khi người khác chạm vào cậu, hiểu không? Không phải muốn mắng cậu đâu, cậu nghĩ mà xem, nếu hôm nay đổi lại là cậu, thấy tôi cùng cô gái khác như vậy, cậu không tức giận sao?”

“Hoàng Trĩ Vi thì sao? Hồi trước cậu với cô ta cũng như vậy, cậu còn nói tôi cái gì?”

“Tổ tông, tôi sai rồi tôi sai rồi, đảm bảo không có lần sau, được không?”

Rẽ vào ngõ nhỏ, Tôn Tâm Nghiên dừng lại, đôi mắt hồng hồng đẫm nước nhìn cậu:”Lần nào cậu cũng chỉ biết nói cậu sai rồi, không bao giờ chịu sửa.”

Ánh mắt Hà Tân dừng trên đôi mắt cô, ngón tay cái vuốt ve đuôi mắt cô:”Khóc đến đỏ luôn rồi này. Về sau tôi còn tái phạm thì cậu cứ đánh tôi, làm cho tôi nhớ lâu thật lâu.” Nói xong còn kéo tay cô đập lên ngực mình.

“Lại lên cơn gì đấy…”

Giọng Tôn Tâm Nghiên mềm xuống.

“Vẫn còn giận à?”

Đúng thế, cậu càng ngày càng lợi hại, hai ba câu đã dỗ ngọt được cô.

Chạng vạng buông xuống, dưới ánh đèn ảm đạm của hẻm nhỏ Hà Tân nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tôn Tâm Nghiên nửa đẩy nửa kéo bị Hà Tân ôm vào trong ngực. Hiện tại, cô có thể tự nhiên hơn trước cái ôm của cậu, tuy vẫn còn ngượng ngùng, nhưng cơ thể không còn cứng đờ như trước nữa, mà trở nên mềm mại như bông. Hai tay không biết để chỗ nào khoác lên vạt áo của cậu, tạo ra ngăn cách nhỏ trước ngực cậu.

Đập vào tai cô là giọng nói hơi hỗn loạn của Hà Tân:”Là lỗi của tôi, nhưng lần sau đừng có để nam sinh khác chạm vào, được không?”

Tôn Tâm Nghiên im lặng.

Cậu cúi đầu, nghi hoặc ‘hửm’ một tiếng, bỗng lại sờ lên vành tai mềm mại của cô:”Có nghe thấy không hả? Có chịu đồng ý không?”

Tim nhảy thình thịch, lỗ tai Tôn Tâm Nghiên như phải bỏng, lặng lẽ gật đầu.

Hà Tân siết chặt cô hơn.

Mặc dù cách đối đãi của Hà Tân đối với Tôn Tâm Nghiên rất bá đạo, nhưng nhìn chung, cậu vẫn sẽ nghe lời cô, hơn nữa còn coi lời nói của cô như thánh chỉ.

Tôn Tâm Nghiên nói, kỳ thi tám tuần sắp tới cậu cần tiến bộ lên 5 bậc. Hà Tân cảm thấy 5 bậc cũng không nhiều lắm, gật đầu cái rụp. Cuối thu mát mẻ, đến lớp cũng không buồn ngủ như trước nữa, Hà Tân thử ngồi nghe nghiêm chỉnh mấy tiết học, phát hiện ra có rất nhiều điều không khó như trong tưởng tượng, giáo viên giảng cậu vẫn có thể nghe hiểu.

Tiết toán thứ ba vào cuối tuần, thầy giáo gọi cậu lên bảng làm bài, thấy cậu làm đúng rồi, thấy toán còn cười tươi khen ngợi trước lớp: Dạo này bạn học Hà Tân của chúng ta rất tiến bộ, tiếp tục phát huy nhé.

Thấy cậu đang thật sự hành động, Tôn Tâm Nghiên cực kỳ vui vẻ, khuyến khích cậu hai ngày nghỉ cuối tuần cũng nên đi tìm giáo viên học thêm. Hà Tân không chịu nổi việc cô cứ nói mãi bên tai chuyện này, nghĩ thầm, nếu không thì tham gia vào lớp học thêm cùng cô cũng được.

Tôn Tâm Nghiên:”Cậu không cần học chung với tôi ở lớp kia, tiến độ ở đó nhanh quá, tôi cũng theo không kịp, cậu thì còn lâu. Về nhà tôi sẽ hỏi thử bố xem còn bạn bè nào không, chuyện quan trọng nhất của cậu hiện tại là lấp lỗ hổng kiến thức cơ bản trước. Tôi tin cậu nhất định có thể làm được.”

Thật ra Hà Tân rất thích dáng vẻ nhiệt tình lại nghiêm túc của cô, cũng thích cô quản cậu nữa.

Bấy giờ, Trần Ngạn Kỳ càng lúc càng không hiểu nổi Hà Tân.

Lần trước đã chăm chỉ học tập được một thời gian, bây giờ lại tiếp tục, thậm chí còn quyết liệt hơn, đến nỗi Lý Ái Trân còn phải khen ngợi Hà Tân trước lớp, muốn mấy cậu nam sinh cá biệt học hỏi theo cậu.

Buổi chiều thứ bảy, Hà Tân đang ở nhà cô thì bị Trần Ngạn Kỳ gọi ra chơi bóng. Hiện tại các giờ ra chơi Hà Tân đều không xuống sân bóng rổ, chỉ có thể chơi một lát ở giờ nghỉ trưa, nên cả tuần này cậu đặc biệt ngứa tay.

Hôm nay mấy người bạn gọi Trần Ngạn Kỳ và Hà Tân đến một sân bóng mới, ở ngoài thành phố, hai người phải bắt taxi mới đến được.

Trên đường đi Hà Tân cứ phàn nàn không thôi, nói lãng phí thời gian. Trần Ngạn Kỳ nói nếu mọi người có tâm gọi chúng ta đi chơi thì chúng ta cũng phải nể mặt họ chứ.

Đến nơi mới biết được, hóa ra là một khu vận động thể thao mới xây, dụng cụ bên trong còn rất mới, như vẫn còn trong thời kỳ thử nghiệm. Người làm bên trong hình như là người quen của mấy cậu nam sinh, còn giúp họ bật đèn pha lên, đánh rất có cảm giác.

Trần Ngạn Kỳ:”Chơi bóng vẫn thích hơn phải không?”

Hà Tân:”Vô nghĩa.”

Sau đó hai người họ đều bị thay ra, ngồi thở hồng hộc cạnh cái rổ đựng bóng, tu nước ừng ực.

Trần Ngạn Kỳ:”Hey, Tôn Tâm Nghiên nói cái gì với cậu vậy, mẹ nó tớ thật sự tò mò.”

Hà Tân mặt đầy mồ hôi, liếc nhìn cậu ta:”Liên quan cái rắm gì đến cậu?”

“Không có gì, nhưng nhìn cái bộ dạng bán mạng treo trên cổ cậu mỗi ngày, tớ lại muốn hỏi rốt cuộc cậu ấy đặt ra bao nhiêu mục tiêu cho cậu vậy?”

Khi Hà Tân nói cho cậu ta là phải tăng năm hạng, Trần Ngạn Kỳ vừa vỗ đùi vừa cười đến đau eo.

Hà Tân:”Cậu cười cái gì?”

Trần Ngạn Kỳ thở thật sâu:”Cậu ấy đúng là rất đau lòng cho chỉ số IQ của cậu, không phải cậu đang ở top 5 đếm ngược sao, tớ còn tưởng cô ấy muốn cậu vào top 10 cơ…”

Cậu ta còn chưa dứt lời đã bị Hà Tân thụi cho một cú, hai người lại lao vào nhau đùa giỡn.

Đánh bóng xong, thể lực hao mòn, đi khỏi khu vận động, bụng của mấy ông lớn đều kêu vang.

Vốn định về thành phố ăn cơm, kết quả trong lúc chờ taxi đến đón thì có người thấy ven đường mở quán cháo đậu đỏ và tiết canh vịt.

Bụng đói cồn cào, mọi người quyết định vào đó ăn lót dạ trước đã.

Sau khi ngồi xuống, mỗi người gọi một bát tiết canh vịt, trong lúc chờ đợi thì hồi tưởng lại mấy phát đánh bóng đẹp hồi nãy. Buổi trưa Hà Tân không có nói chuyện với Tôn Tâm Nghiên, nên bây giờ đi gọi điện cho cô.

“Đang làm gì đấy?” Cậu đứng lên, đi sang bên cạnh.

“Không có gì, vừa làm bài xong, còn cậu?”

“Chơi bóng với Ngạn Kỳ, vừa mới kết thúc.”

Tôn Tâm Nghiên tám chuyện linh tinh với cậu:”Ồ, các cậu chơi ở đâu?”

“Vùng ngoại ô phía đông, hơi xa.”

“Sao lại sang tận bên đấy?”

“Có một người bạn quen…”

Tôn Tâm Nghiên đang chăm chú nghe, đầu bên kia lại không còn âm thanh gì nữa.

Trời rất nhanh tối, đèn đường lại không sáng, Hà Tân cầm di động, híp mắt nhìn sang đường đối diện.

Có một bóng người quen thuộc, đang chậm rãi đi về phía bên này, trong tay xách một túi gì đó rất to, không nhìn rõ là cái gì.

“Này?”

Hà Tân:”À, tín hiệu chỗ này không được tốt lắm, lát quay về sẽ tìm cậu sau.”

Hà Tân cúp điện thoại, nhìn bóng người kia đến gần quầy hàng của một quán cơm rang, thả đồ vật xuống, hình như đang nói gì đó với chủ quán, sau đó ngồi xuống ghế tròn bên cạnh chủ quán, lộ ra nửa cái đầu.

Trong quán cơm rang nhỏ treo một bóng đèn mờ nhạt, chủ quán mở cái túi kia ra, Hà Tân mới thấy rõ, là một túi rau xanh.

Gió đêm quất vào mặt, mang theo tro bụi và cát sỏi, Hà Tân nheo mắt lại.