Có Người Thích Bài Hát Này

Chương 6




Gần đây trời lạnh, các giáo viên không có tiết thường tụ tập ở phòng hội đồng nói chuyện, uống trà.

Trưa hôm nay, Lý Ái Trân sau khi chấm xong bài kiểm tra của học sinh, liền cùng vài giáo viên chủ nhiệm nói chuyện.

Mới đây vừa kết thúc kì đại hội thể thao, tiếp đó là tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ, sau cùng là kì thi tháng. Mọi người đều lo lắng học sinh không tập trung vào bài vở. Cho tới chuyện học sinh mới chuyển trường Hà Tân, mấy giáo viên đều nói cậu đi học không tập trung nghe giảng, hay làm việc riêng, ngủ gục trong giờ, lo rằng kết quả thi của cậu sẽ kéo thành tích lớp xuống.

Đây cũng là lo lắng của Lý Ái Trân.

Lý Ái Trân không biết làm sao cậu xin nhập học được, cô cho là cũng giống như cách các học sinh khác trong khối xin học thôi, tìm người xin giúp này nọ. Còn những mặt khác, cô cũng chỉ biết gia đình cậu đơn thân, bố làm ăn rất phát đạt.

Còn tại sao lại từ Bắc Kinh về đây, gia đình không nói rõ, phó hiệu trưởng mang tiếng là giới thiệu nhưng lại kín đáo nói riêng với cô:”Bản chất thằng nhóc là đứa trẻ ngoan, nhưng tính tình có chút ngang ngạnh, cùng giáo viên trước có mâu thuẫn, sau lại thành nước với lửa. Mấy năm nay thằng nhóc ở đó cũng chẳng có ai chiếu cố, chỉ có ông bố đơn thân, bận bịu làm ăn nên cũng không chăm sóc con được. Người trong nhà liền nghĩ, chuyển về quê có khi người thân lại tiện chăm lo.”

Nói xong còn an ủi cô:”Chương trình học của thằng nhóc với trường chúng ta không giống nhau, cô cũng không cần gấp, cứ từ từ để nó thích ứng, nhất định một thời gian sau sẽ đuổi kịp bạn bè. Hiệu trưởng Khổng suy xét kĩ, thấy giao cho ai cũng không an tâm, chỉ tin tưởng mỗi mình cô.”

Lí luận uyển chuyển lại thành khẩn thẳng thắn, Lý Ái Trân cũng hiểu rõ ý tứ, không khỏi tức giận trong lòng: rõ ràng là chỉ vào lớp để ăn chơi, khối 10 nhiều lớp như vậy, sao nhất định phải đẩy vào lớp cô?

Người dạy toán lớp 17, thầy Tần xen lời:”Kiểu học sinh như vậy cô không thể mặc kệ được, phải tìm cơ hội giáo huấn nó một trận, bằng không sẽ ảnh hưởng đến tinh thần học tập của lớp. Nếu gia đình đã thật sự không quan tâm thì dứt khoát kéo nó đi buôn bán luôn đi, đến lớp học làm gì. Những bậc phụ huynh này, vừa không quan tâm đến con cái, vừa sĩ diện, một tí trách nhiệm cũng không có!”

Mấy giáo viên liên tục gật đầu, một cô giáo trẻ nói:”Mấy năm nay tinh thần học tập của trường đều không tốt, chính là do những chuyện như này, cứ tùy tiện nhét thêm hai ba học sinh như thế vào lớp, con sâu bỏ rầu nồi canh, khiến các học sinh khác đều ăn chơi đua đòi theo.”

Giang Cao dù là trường trọng điểm, nhưng có đến 1/3 học sinh là nhờ quan hệ xin vào. Vào cuối kỳ tuyển sinh, chính giáo viên cũng bị áp lực bởi tỷ lệ nhập học.

Một thầy giáo trẻ đột nhiên mỉm cười:”Cô Bành, cô nói lời này là ý gì? Cũng phải, mấy học sinh bình thường lớp cô còn khó quản lí huống chi là học sinh cá biệt, vất vả cho cô rồi.”

Cô giáo trẻ:”Không nói nữa, không nói nữa. Con nhóc kia một tiết có thể lôi ra 200 cái gương để soi, vậy mà hiệu trưởng Khổng còn nhẹ nhàng cười, mắt nhắm mắt mở, mấy học sinh lớp khác không thấy là được.”

Mấy giáo viên đều biết cô ấy đang nói đến nữ sinh Hoàng Trĩ Vi, nhưng bối cảnh của cô nhóc này quả thực không hề nhỏ, phân vào lớp ai cũng chẳng quản nổi.

Thầy giáo nói:”Tôi nói giáo viên cũng chẳng phải bố mẹ, mình cứ làm hết trách nhiệm là được, đến tháng lĩnh lương, còn chuyện khác kệ nó. Mà mình quản nhiều chưa chắc bố mẹ chúng nó đã vui, học sinh ngoan sẽ tự mình giữ kỷ luật, không cần chúng ta quản, cuối cùng chúng nó vẫn phải tự dựa vào chính mình thôi.”

Mọi người đều tán thành:”Đúng vậy, người tốt thì trời sinh đã tốt.” (*)

(*) ý chỉ học sinh ngoan thì đặt vào môi trường nào cũng sẽ ngoan ngoãn, không bị lôi kéo.

Lý Ái Trân không tiếp lời.

Thầy Tần dạy toán là một người vui vẻ nhiệt tình, nhìn cô bế tắc, thầy rời khỏi chỗ đi rót trà, đặt cái ly trước mặt cô.

“Cô Lý, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, cái thằng nhóc kia của lớp cô để khi nào rảnh tôi đến dạy dỗ một lần cho. Mới mười mấy tuổi đầu, tôi cũng không tin không thể trị nó, trước kỳ thi khẳng định sẽ chỉnh đốn được thái độ học của nó.”

Lý Ái Trân nhìn thầy, cười:”Là thầy nói đấy nhé, vậy chuyện này liền nhờ thầy vậy.”

“Không thành vấn đề.”



Tiết toán cuối cùng của buổi sáng thứ sáu hôm ấy, cửa sổ được đóng chặt, trong phòng ấm áp như mùa xuân. Ngồi phía dưới, các học sinh đều díp mắt buồn ngủ.

Khi giáo viên toán đặt câu hỏi trên bảng đen, một nửa lớp đã gục đầu xuống bàn.

Người đứng trước bảng đen bỗng xoay đầu lại, ném viên phấn xuống dưới lớp. Cậu học sinh nam ngồi bàn đầu đang mải nói chuyện bỗng ‘oái’ một tiếng, cả lớp cười rộ lên.

“Cười cái gì?”

Thầy toán từ trước đến nay luôn hài hước bỗng đen mặt:”Có nhớ kết quả thi tháng lần trước của các em không, còn cười, lần này lại mang cái kết quả đấy về đây, thì đừng có nói là do tôi dạy. Cũng đừng nhận là học sinh lớp 17 nữa, không lại làm mất mặt cô Lý.”

Lũ học sinh không sợ thầy, vẫn tiếp tục cười đùa.

Thầy Tần quay người lại viết đề, phấn viết được một nửa lại dừng lại trên bảng đen, thầy đưa lưng về phía học sinh nói:”Đã làm thử ra giấy nháp chưa? Tôi gọi người lên bảng làm nhé?”

Phía dưới lập tức sột soạt tìm giấy bút viết bài.

“Nghĩ là kiến thức tiết trước tôi giảng, cả cách giải bài thi tháng trước nữa…” Thầy dạy toán xoay người.

Mấy cái đầu phía dưới lập tức cúi gằm xuống. Tiếng ngòi bút lướt trên giấy nghe soàn soạt.

Vô cùng khẩn trương, chỉ nghe trên bục nhàn nhạt một tiếng:”Được, liền mời em… Hà Tân…”

Mấy chục cái đầu đồng thời quay lại.

Cuối cửa sau của lớp, cậu nam sinh ghé vào bàn ngủ từ từ nâng khuôn mặt khỏi cánh tay, mái tóc rối bù xù, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Chậm rãi ngồi thẳng dậy, Hà Tân vuốt tóc mái, thấy không ít cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình, liền làm bộ làm tịch cầm quyển sách địa lí góc bên phải bàn, tay nắm chiếc bút.

Lại một trận cười nữa.

Giọng thầy toán chứa tiếng cười:”Sửa soạn xong chưa? Có cần tôi chụp cho em kiểu ảnh nữa không?”

Các nam sinh cùng tổ bấy giờ mới nhắc nhở:”Lên bảng làm bài…”

Hà Tân:”…”

Bóng người lướt qua bàn học, Tôn Tâm Nghiên dừng bút, trong mắt lóe lên niềm vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Đứng trước bảng đen, người bên cạnh so với thầy toán cao hơn nửa cái đầu. Rút tay khỏi túi, cậu chậm chạp cầm lấy đầu viên phấn nhỏ.

“Có đủ viết không? Ngoại hình đẹp rồi nên không cần chọn viên phấn dài?” Thầy toán đứng một bên nói.

Hà Tân liếc mắt nhìn thầy. Thầy cũng nhìn lại Hà Tân:”Nhìn cái gì?”

Phía dưới lại cười. Tôn Tâm Nghiên cũng cười theo.

Trong khi cả lớp đang giải bài, thầy toán nói:”Các em đỗ vào Giang Cao chứng tỏ đều là học sinh xuất sắc, đương nhiên không tránh được vài người có vận cứt chó, mơ màng hồ đồ trà trộn vào được. Nhưng mặc kệ các em lúc trước thế nào, bây giờ đều ở cùng vạch xuất phát, cùng ngồi một lớp học. Các em tốn tiền nộp học phí, ngồi đây 3 năm, chúng tôi làm giáo viên, đương nhiên phải có trách nhiệm với bố mẹ các em. Không phải cả ngày chỉ biết cười đùa cợt nhả với tôi, lo chơi không học, cuối cùng lại không có trách nhiệm với chính mình.”

Các học sinh nghiêm túc giải bài toán, cũng chẳng biết thầy đang nói gì, chỉ nghe được cái gì mà trách nhiệm tới trách nhiệm đi.

Tựa như cái đồ thị hàm số, vòng tới vòng lui.

Mất nửa trang giấy nháp, Tôn Tâm Nghiên vẫn không tìm ra cách giải, hai bạn ngồi trước hình như đã giải xong, nhàn nhã quay bút nói chuyện.

Bóng dáng trên bục giảng vẫn không nhúc nhích. Một lát sau, Hà Tân đặt phấn xuống, cọ cọ ngón cái vào đầu phấn trắng.

Trên bảng đen không có một chữ.

Thầy toán nghiêng mặt nhìn cậu, đôi mắt sau cặp kính hơi nheo lại, lại nhìn xuống học sinh phía dưới:”Xem ra bạn Hà Tân của chúng ta không giải được rồi… Thầy sẽ tìm một người giúp bạn ấy.”

Mấy học sinh giải ra đáp án nhìn bảng đen, ngo ngoe rục rịch.

Ánh mắt mỉm cười lướt một vòng quanh lớp.

“Tôn Tâm Nghiên… em lên giúp bạn Hà Tân nào.”

Tôn Tâm Nghiên:”…”

Vì thế, sau khi tiết toán kết thúc, các học sinh trên đường đến căn tin ăn cơm đều say sưa nghị luận một màn như sau: soái ca, mỹ nữ đều không giải được bài toán, đứng song song trước bảng, đem đồ thị hàm số sau lưng trở nên ảm đạm vô sắc.

Cái này hẳn là thầy toán cố ý rồi.



Giữa trưa, Trần Ngạn Kỳ cùng Hà Tân ra ngoài ăn cơm, trên đường gặp mấy cậu nam sinh cùng chơi bóng rổ, mấy người lại cùng nhau đi.

“Little Jumping Frog” đã kín hết chỗ ngồi, hầu như đều là học sinh Giang Cao, âm thanh ríu rít khắp nơi.

Mấy cái ghế lô bị các học sinh năm ba chiếm để hút thuốc, khói thuốc lượn lờ.

Cậu cùng Trần Ngạn Kỳ bước vào dạo một vòng, thấy người vừa rời đi liền trực tiếp ngồi xuống bàn, điều hòa để nhiệt độ hơi cao, Hà Tân vừa cởi áo khoác ra, một điếu thuốc lá đã bay đến trước mặt. Chàng trai hút thuốc có làn da ngăm đen, cậu không quen biết.

Nam sinh cười cười:”Cậu hẳn là Hà Tân, tôi tên Thẩm Khải, cuối tuần trước cùng nhau chơi bóng.”

“À.” Hà Tân cầm lấy điếu thuốc, đặt bên khóe miệng.

Trần Ngạn Kỳ tự mình châm thuốc hút, cũng định châm luôn cho Hà Tân, cậu xua tay, điếu thuốc di chuyển quanh các ngón tay cậu.

Qua một lát, hai người cùng bàn với Thẩm Khải bỗng huých tay anh ta. Trần Ngạn Kỳ không hiểu chuyện gì, thử hỏi thăm, sau đó rời ghế lô ra bên ngoài xem xét, rồi lại trở về, ghé tai Hà Tân thì thầm vài câu, lộ nụ cười mang nhiều ý vị.

Hà Tân thuận mắt nhìn qua, mới phát hiện bên ngoài ghế lô có một bóng dáng quen thuộc.

Tôn Tâm Nghiên ngồi ở bàn nhỏ gần tường, mồ hôi chảy dọc thái dương, cô cởi khóa áo khoác, lộ ra áo lông màu vàng nhạt bên trong. Cửa đối diện lại mở, Hà Tân ngẩng đầu, phát hiện là một bạn nữ cùng lớp mà cậu không nhớ tên.

“Ngạn Kỳ, cậu có chơi saxophone trong buổi văn nghệ không?” Một anh lớp 11 hỏi.

Trần Ngạn Kỳ nở nụ cười:”Hỏi làm gì? Hai ngày nay, ông đây luyện tập mà phổi sắp đi thổi hỏng rồi này.”

Thẩm Khải nói:”Hừ, buổi văn nghệ là cái khỉ gì? Lúc đầu còn định hẹn các cậu làm trận bóng rổ vào thứ bảy chứ!”

Một người khác nói:”Được rồi, được rồi, không phải để cậu được ngắm mỹ nữ thỏa thích sao?”

Nói đến mỹ nữ, vài người ngầm hiểu lại cùng nhau nhìn ra ngoài cửa, cười vang.

Cơm ăn được một nửa, Tôn Tâm Nghiên cùng Lý Địch đang bàn luận về các ngôi sao, mấy nam sinh từ trong ghế lô đi ra, lười biếng lướt qua bàn cô. Nam sinh xấu xí cúi đầu nhìn cô một cái, hai người bạn phía sau anh ta không đứng đắn nói:”Em gái, ăn từ từ nhé…”

Mấy nam sinh đều bật cười.

Tôn Tâm Nghiên đỏ mặt.

Lý Địch quay đầu lại nhìn:”Thật vô duyên!” Lại nhìn thấy Hà Tân cùng Trần Ngạn Kỳ từ ghế lô bước ra, vừa đi vừa mặc áo khoác, nói nói cười cười.

Đến chỗ các cô, Trần Ngạn Kỳ nhếch miệng cười với Tôn Tâm Nghiên một cái, Hà Tân kéo khóa áo khoác, đi thẳng ra ngoài.

Lý Địch lẩm bẩm:”Sao bọn họ lại chơi với Thẩm Khải được nhỉ?”

Ngày mai là thứ bảy, Giang Cao khai mạc buổi văn nghệ.

Tiết mục biểu diễn của lớp 17 là bản hợp xướng tiếng anh “Friendship Forever”. Một tuần trước khi khai mạc, Lý Ái Trân cùng các thầy cô dạy thể dục phối hợp, cho học sinh luyện tập ba bốn lần.

Lý Ái Trân muốn tất cả học sinh đều mặc đồng phục, lũ học sinh không đồng ý, cuối cùng cô tôn trọng ý kiến cả lớp, lấy quỹ lớp thuê trang phục bên ngoài.

Nam sinh mặc sơ mi trắng, quần tây đen; nữ sinh mặc sơ mi trắng, váy ngắn đen. Mấy chục học sinh mặc đồ thuê, đồng ca hát, vô cùng tốt, tư thế rất chuyên nghiệp.

Cuối cùng đau đầu nhất vẫn là lễ phục của người đàn dương cầm, Tôn Tâm Nghiên.

Nhờ cô giáo âm nhạc mượn hộ cô, nhưng cô ấy lại chẳng nói rõ khi nào mượn được. Ai ngờ, cô giáo âm nhạc chẳng đáng tin cậy, mãi đến một ngày trước khai mạc, Tôn Tâm Nghiên đến hỏi, mới nhớ ra việc này, vội vàng đi mượn giúp cô.

Buổi sáng thứ bảy, trường học yêu cầu các lớp có tiết mục biểu diễn phải đến sớm luyện tập trước. Lúc này Tôn Tâm Nghiên ở sau khán đàn mới nhận được quần áo.

Nhìn đến đồ thật, lại một vấn đề tìm tới.

Trang phục biểu diễn có hơi khoa trương. Chiếc váy màu xanh sapphire, chất liệu làm từ thổ cẩm, sờ vào bóng loáng, cổ áo có đính hạt cườm lấp lánh. Xem mặt trước, tất cả đều ổn, nhưng lật đến mặt sau, cả nửa lưng đều hở hết.

Hẳn là cô giáo âm nhạc lấy quần áo vội, căn bản không cẩn thận chọn đồ cho cô.

Bên trong, Tôn Tâm Nghiên mặc nội y bình thường, biết hôm nay phải mặc lễ phục, cô cố ý mặc áo ngực có đai bản to cho an toàn. Không ngờ rằng, váy lại hở cả nửa lưng thế này.

Lý Ái Trân biết chuyện, không vui dẫn cô tìm gặp cô giáo âm nhạc, mặt mày lạnh tanh. Đứng trước Lý Ái Trân, cô giáo âm nhạc hơi sợ hãi, vội vàng tìm người xung quanh để đổi quần áo với Tôn Tâm Nghiên. Cuối cùng, không còn cách nào khác, đành gọi điện cho cửa hàng quần áo mang thêm vài bộ lễ phục nữa để chọn lựa.

Tiết mục của lớp 17 xếp sau, buổi biểu diễn bắt đầu, Lý Ái Trân dẫn các học sinh đi xuống khán đài xem trình diễn. Lý Địch ở lại cùng Tôn Tâm Nghiên đợi quần áo.

Nửa giờ sau, chủ tiệm mang tới ba bộ lễ phục, cô giáo âm nhạc giúp Tôn Tâm Nghiên chọn một chiếc váy màu trắng.

Lúc này, tiết mục thứ bốn đã kết thúc, dưới sân khấu vỗ tay như sấm.

Sân khấu của Giang Cao là tòa nhà cũ, hậu trường đơn sơ, không có chỗ thay quần áo, WC ở tận tầng ba. Chỗ ngoặt của sân khấu có một tấm bình phong, người dẫn chương trình đều thay quần áo ở chỗ này. Cô giáo âm nhạc nói Tôn Tâm Nghiên đừng đi xa, cứ vào sau bình phong mà thay đồ, Lý Địch vào trong hỗ trợ, lỡ đâu váy không vừa thì còn đổi kịp bộ khác.

Không có gương, vừa vào Tôn Tâm Nghiên đã luống cuống thay quần áo, phần eo còn ổn, ngực thì quá to, váy cứ chực rớt xuống.

“Lý Địch, cậu nhìn giúp tớ xem được chưa? Hình như có hơi lỏng…” Điều chỉnh làn váy, Tôn Tâm Nghiên từ bình phòng bước ra.

Lời còn chưa dứt, cô vừa ngẩng đầu, mặt đã đỏ rực.