Cố Nhân Chuyện

Chương 7: Đêm Không Ngủ




8 giờ 20, hành lang lầu 1.

“Cạch cạch”

Lớp trưởng Nguyễn Quang tay cầm điện thoại làm đèn chiếu sáng, điện thoại ở thời đại 2015 mặc dù còn rất nhiều công năng thô sơ nhưng khả năng phát ánh sáng thay thế đèn pin vẫn là có.

Trước mắt một đường sáng từ điện thoại phát ra, có thế khiến Nguyễn Quang thấy được hoàn cảnh chung quanh.

“Lớp 11A2” Nguyễn Quang điều hướng đèn sáng tới biển phòng học của một lớp, chăm chú nhìn, trước tiên phải xác định vị trí của bản thân, mới có thể làm những việc tiếp theo như tự cứu mình, tìm được các người khác.

Tinh thần hắn xen lẫn căng thẳng là sự tập trung cao độ, tình huống hoang mang hiện tại, đầu óc chỉ cần không tỉnh táo sẽ dẫn tới nhiều quyết định sai lầm không đáng, càng đáng sợ thì càng nên giữ bình tĩnh.

“Bên trái hành lang có lang cang, vị trí hiện tại là đang ở lầu” Nguyễn Quang xê dịch ánh sáng tới bên trái, nhíu hai hàng lông mày thành một đường,:”lớp 11A5 nằm ở lầu 1, có thể chắc chắn mình đang ở lầu 1”.

“Không quá khó khăn để suy luận, bất quá tại sao cùng đi chung một lúc mọi người lại tách ra hoàn toàn không hay” Nguyễn Quang nhìn hành lang tối mịch khẽ cân nhắc.

Chỉ cần xuống được cầu thang cuối hành lang sẽ tới tầng trệt, mục tiêu cả đội là lớp 10A5, cho nên mọi người sẽ đều hướng tới tầng trệt, mình chỉ cần tới được tầng trệt tự nhiên sẽ gặp mọi người.

Từ vị trí lớp 11A5 tới cầu thang cuối hành lang, trung gian có bốn lớp “11A4, 11A3, 11A2, 11A1”, đại khái khoảng 40 mét.

Nếu là bình thường chỉ chưa tới 30 giây Nguyễn Quang đã có thể vượt qua dễ dàng, nhưng đặt trong hoàn cảnh không được tốt đẹp lúc này, đánh giá 5 sao độ khó.

“Không sao, cứ chậm rãi, cố nhân có câu dục tốc bất đạt” Nguyễn Quang tự an ủi, tay vuốt vuốt ngực trái, vị trí trái tim đang kêu gào.

“Vù vù vù”

Gió đêm bắt đầu nổi lên, từng đợt gió nối liền không ngớt, những làn gió này đi khắp mọi nơi trong hành lang, lướt qua những thứ tăm tối, mang theo một chút hơi lạnh qua người Nguyễn Quang.

Ngọn gió vừa chạm tới làn da, hắn liền rít một tiếng, “lạnh quá”, luồn gió này không chỉ lạnh bên ngoài như mọi đợt gió lạnh khác hắn trải qua, cơn gió này như bàn tay của người chết, mang theo một loại thân nhiệt chết lạnh vuốt ve hắn.

Nguyễn Quang lông tơ dựng đứng, cả người đều không tự chủ run một cái, bàn tay cầm điện thoại kém chút rơi mất, tay còn lại quẹt mũi, “xổ mũi mất rồi”.

Đích thực cơn gió vừa rồi quá lạnh, hắn đều chảy cả nước mũi, hít vài cái giữ nước mũi không tiếp tục tuôn dưới, Nguyễn Quang khịt khịt mũi, đầu năm nay gió lạnh quá, về sau khuyên các bạn học nên mang theo áo khoác ngoài, sức khỏe không tốt, mọi thứ đều không tốt.

“Phù phù” các tấm màng màu xanh của các lớp sau làn gió thổi qua đều tung bay phập phù giữa không trung, một loạt tầm màng xanh che mất đêm đen.

Nguyễn Quang khó chịu, với tư cách lớp trưởng của một lớp, hắn không thể không có trách nhiệm với tài sản của nhà trường, than một tiếng khó chịu, hắn liền một tay cầm lấy điện thoại đi tới, nhìn các tấm màng xanh bay đầy trời thật đáng ghét.

Tay hắn nắm một vạt của tấm màng lớp 11A5, khẽ dùng lực, kéo nó lại giữa trời lồng lộng gió, không đúng, lúc này làm gì còn có cơn gió nào, Nguyễn Quang nhiệt độ xung quanh giảm thấp tới mức thấp nhất, nếu không có gió làm sao các tấm màng bay phập phù giữa không trù, có một cái gì đó nâng đỡ nó.

Không tự chủ cả người hắn lùi về sau hai bước, mặt mũi căng thẳng, không tin trước mắt, lúc này các tấm màng xanh ngoài sự phập phù như có làn gió thổi vào còn có gì đó nhô lên bên dưới nó.

Một cái gì đó nhô lên từ tấm màng xanh bên dưới, bắt đầu dần dần nhiều cái gì đó cồm cộm nhô theo, càng lúc càng nhiều đã có thể tạo thành hình hài.

Nguyễn Quang nắm chặt điện thoại, đèn chiếu vào tấm màng xanh đặc biệt dữ tợn, điều đầu tiên hắn nhìn thấy ở tấm màng là một lòng bàn tay đưa lên, cùng với các lòng bàn tay khác, độ to lớn khác nhau, lúc sau càng nhiều lòng bàn tay với ngón tay đưa ra, các lòng bàn tay này cùng nhau nâng đỡ tầm màng giữa bầu trời tối mịch.

Bọn chúng như đang khiêu vũ, một bài khiêu vũ uyển chuyển, một bài khiêu vũ giữa bóng tối, khúc vũ đạo của người chết.

Các lòng bàn tay từ từ phía sau màn nhô ra càng sâu, từ các đầu ngón tay muốn chọc ra bên ngoài tấm màng, dần dần thành cả cánh tay, cánh tay nhô ra theo sau là những khuôn mặt màu xanh, các khuôn mặt chất thành một bầy nheo nhích, các khuôn mặt dữ tợn co rút, bọn nó hệt những con trùng ngọ quậy một đoàn.

“A” Nguyễn Quang nào còn giữ được bình tĩnh ban đầu, điện thoại rơi xuống đất, nguồn âm thanh duy nhất còn lại là tiếng thét sợ hãi.

Tiếng thét như xuyên thấu không gian tối mịch.

……

8 giờ 20, tầng trệt.

Một người chống nạnh, dựa lưng vào vách tường duy nhất có đèn chiếu sáng, người này không khỏi lầm bầm.

“Bọn họ đi thế nào mà chỉ còn mỗi mình xuống được tầng trệt chả phải cùng nhau đi, lúc sau mình tới tầng trệt, quay lại thì chả còn một ai, không lẽ bọn họ cùng nhau âm mưu trốn đi hù dọa mình”.

Người này không phải ai khác mà là Nguyễn Đạt, mặt hắn âm trầm, hắn đang rất tức tối vì nghĩ rằng mình bị bọn họ trêu đùa.

Lẽ nào Nguyễn Đạt ta làm người không đủ tốt, mắc mớ gì phải là ta, lúc này nên làm nhiệm vụ chứ không phải đùa giỡn, sự việc này không hề vui, đúng, rất là không hề vui.

Nguyễn Đạt nhìn đồng hồ được gắn bên trên ở dãy hành lang, mỗi hành lang đều sẽ có một đồng hồ chung, việc gắn mỗi loại đồng hồ như thế này ở hành lang là để học sinh có thể biết được đúng giờ để vào lớp kịp thời.

8 giờ 20 phút, Nguyễn Đạt ngửa đầu nhìn.

Một lát, thời gian đã trôi qua được vài phút, ít ra hắn cảm nhận là như thế, không khỏi nhìn đồng hồ đã bao lâu.

8 giờ 20 phút, đồng hồ vẫn giữ nguyên.

“Má nó, đồng hồ bị hỏng” Nguyễn Đạt văng tục, tâm tình hôm nay thật không tốt.

“Cạch” nhưng lúc này một âm thanh bỗng vang lên khiến hắn sửng sốt một ít, sau đó mặt liền đắc hứng, cuối cùng thì bọn họ cũng không đợi được tìm mình, trò trêu đùa với mình không có tác dụng, chắc hẳn bọn họ hẳn là rất thất vọng đi, Nguyễn Đạt vui sướng nghĩ.

Hắn liền hô:”các đồng chí tôi ở đây”, hắn còn kèm theo vẫy tay.

Âm thanh không còn nữa, không gian lại lâm vào tĩnh mịch dọa người.

Hắn cắn răng,”mẹ nó, làm người không nên quá đáng giống bọn họ, đến hiện tại trò chơi còn không chịu kết thúc, đùa quá đáng lắm rồi”, nghĩ rồi, hắn tức giận bước chân ra khỏi vòng tròn ánh sáng.

Một chân bước ra khỏi vòng tròn ánh sáng, âm thanh lại vang lên “cạch”.

Nguyễn Đạt dừng hẳn hành động, bọn họ muốn làm gì, hắn không nghĩ nhiều, một chân khác lại bước ra khỏi vòng tròn.

“Cạch”

“Cạch cạch”

“Cạch cạch cạch”

Âm thanh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng gấp rút, Nguyễn Đạt hừ một tiếng, lại đùa nữa, tưởng mình sợ à.

Nhưng chưa được bao lâu hắn liền cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, cái này hoàn toàn không giống tiếng bước chân, nhưng nếu không phải tiếng bước chân thì sao nó lại nghe như gần mình hơn, nó đang tiến lại gần mình hơn, âm thanh này như một vật gì đó cứng cáp va chạm với sàn nhà, một vật gì có cộc kệt.

Một cái gì đó, từ trong bóng tối phía bên kia bóng tối, đang di chuyển rất thô cứng, nó nhô ra một cánh tay chỉ toàn xương, không có thịt, cánh tay này ốm tới mức nếu nhìn xa chỉ nghĩ cánh tay này là khúc xương, nó đang di chuyển bằng cách bò dưới sàn.

“Cạch cạch”

Hai tay thô cứng như khúc xương của nó va chạm trên sàn, hai tay nó chuyển động như một cỗ máy cũ kĩ, khi thoảng phát ra vài tiếng ma sát, tiếng ma sát này là giữa các khớp xương trong người nó tạo ra.

Đồng chí Nguyễn Đạt, xin đừng khóc.