Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 33: Nốt nhạc thứ ba mươi ba




- Làm gì? – Cô chặn đường, dường như chẳng muốn anh vào

- Vào nhà, chẳng lẽ đứng đây?

Nói xong câu đó anh không hề do dự mà tiến thẳng vào nhà, Khánh Thư vội đóng nhanh cửa lại rồi chạy vèo vào trong đóng cửa nhà lại, lần này thì có vào được cửa lớn ngoài kia thì cũng chẳng vào trong được, để xem anh kiên nhẫn đứng đó bao lâu hay vội bỏ cuộc đây. Khánh Du đực mặt nhìn người con gái bên trong nhà đang nhí nhố chọc quê mình liền không ngừng nguyền rủa, biết thế này đã sớm gọi điện cho nó xem thử coi có “chằn tinh” ở nhà hay không, mà nhìn cái cảnh này cũng đủ hiểu nó không có ở đây, chắc đã đi đâu rồi. Giờ làm sao đây, cửa sau lưng đã khóa, anh thì không có chìa, cửa trước mặt thì bị “chằn tinh” đây canh gác, cũng chẳng vào được, chẳng lẽ ngồi đây đợi nó về à? Lỡ như nó đi đến tối luôn thì anh phải đứng đây đến tối sao? Thật quá ác độc. Triệu Khánh Thư, cô đợi đó cho tôi, tôi nhất định sẽ phục thù, trả cô gấp hai lần!!!!

- Đồ chằn tinh, cô đợi đó cho tôi. – Khánh Du nhảy dựng lên ở bên ngoài

- Anh sẽ làm gì tôi? Nói nghe thử xem.

- Tôi sẽ bảo Tuyết Nhi tống cô ra khỏi nhà.

- Ôi sợ quá à, anh sẽ đuổi tôi đi sao? Tôi phải ở đâu đây? – Cô giả vờ ôm tim sợ hãi. – Hôm nay tôi mới thấy con người thật của anh là thế nào, vừa vô duyên, bất lịch sự còn thích so đo với con gái.

Sau khi “thông” câu nói của Khánh Thư anh liền cười khẩy, nhún vai chỉ chỏ vào cô gái trước mặt mình đáp :

- Con người của tôi thật ra không tệ, chẳng qua là gặp loại gái như cô mới thành ra thế này, cái này phải trách cô, tôi đây vô tội.

- Anh mà vô tội làm bà nội tôi đi! – Khánh Thư lè lè lưỡi, nhảy tưng tưng chọc quê

Khánh Du điên tiết không còn gì để nói đành im lặng, cố gắng không chế cơn giận của mình, thể loại như cô ta có nói cũng vô ích, càng khiến cho bản thân tức thêm, tốt nhất nên nhẫn nhịn, tìm cách rời khỏi chỗ này mới là quan trọng nhất. Anh vòng qua sân sau nhà ngồi bệt xuống gốc cây to lớn kia thở dài mệt mỏi, nãy giờ đứng ngoài trời nắng cãi lộn với cô ta, quả nhiên đầu óc có vấn đề, bây giờ nhức đầu chết đi được, ngồi nghỉ một lát rồi tìm cách ra khỏi chỗ này, nếu không sớm muộn gì cũng đổ bệnh. Khánh Thư nhìn thấy anh ngồi thở gấp như thế trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi, có phải hơi quá rồi hay không? Trời nắng như thế, mình thì ở trong nhà quạt thổi mát mẻ, anh thì ở ngoài kia chịu nắng nôi, thật ra sau vài lần gặp anh thì ngoài cái miệng hay trêu chọc cô ra cũng chẳng có gì là không tốt, nhưng cứ mỗi lần gặp anh cô lại có cảm giác gì đó rất kì lạ… Cô gãi gãi đầu, thở dài rồi đi lại mở cửa tủ lấy cây dù đi ra ngoài sân, nhìn thấy cái tên kia đang dựa mình vào gốc cây mà nhìn đám chim đang tìm thức ăn mà không ngừng muốn nhào lại xé xác anh ra, còn không biết quyết định này có đúng hay không nữa. Cô cầm cây dù chọt chọt vào anh nhầm tạo sự chú ý, mắc công tự biến mình thành không khí.

- Nam Khánh Du, vào nhà đi, tôi chẳng muốn mình biến thành một kẻ xấu xa.

- Cô thông suốt rồi à? Được thôi, vào thì vào.

Anh đứng dậy phủi phủi quần áo rồi một mạch đi vào nhà không đợi cô đi theo, đúng là đáng ghét, đàn ông con trai gì đâu mà không ưa nổi, hừm!

- Cô giúp tôi lấy một ly nước đi. – Anh ung dung ngồi xuống ghế, đan tay vào nhau đặt lên chân, hất mặt nhìn cô.

- What?! Anh đang nhờ tôi hay là ông nội tôi vậy?

- Tôi là khách, chẳng lẽ cô không thể cho tôi một ly nước sao?

- Anh là khách, tôi cũng là khách mà. – Khánh Thư phản bác, tức giận chọi con gấu bông nằm trên tủ vào anh

Khánh Du vuốt vuốt lại tóc, nghênh mặt nhìn cô gái đối diện, nở nụ cười tỏa nắng đáp lại :

- Đúng, chúng ta đều là khách, nhưng vấn đề ở đây chính là cô ở nhà này đã lâu rồi, đã mất cái “danh hiệu” khách, cho nên bây giờ chỉ còn tôi là khách. Oke?

Khánh Thư tặc lưỡi, hậm hực lủi vào trong bếp uống nước cho bỏ tức rồi mở tủ lạnh lấy một chai nước lọc đem ra, trực tiếp quăng thẳng vào người anh, cứ tưởng rằng sẽ bách phát bách trúng nào ngờ lệch hướng, cuối cùng chai nước lại yên vị nằm trên ghế sofa chỉ cách anh vài cm. Khánh Du nhìn cô với con mắt châm chọc, tài nhắm thật sự quá tệ, đứng cách bao xa đâu mà lại quăng lệch, thật là không biết mắt có vấn đề hay là vốn dĩ cô ta không thể quăng được.

- Anh nhìn kiểu đó là sao hả? – Cô khoanh tay trước ngực, hung hăng hỏi

- Có gì đâu, cô đẹp thì tôi nhìn vậy thôi. – Anh nhún vai, trả lời rồi quơ lấy chai nước mà uống

- Nói dối không biết ngượng. – Cô lầm bầm trong miệng

- Cô đang tự nhận mình xấu đấy à?

Khánh Du không thương hoa tiếc ngọc mà phang cho cô một câu khiến cô điên tiết lên, dáng vẻ như muốn nhào lại xé xác anh ra hàng trăm mảnh rồi đem ngâm rượu cho bỏ tức. Hứ, con người gì đâu mà nói chuyện nghe thấy ghét thật luôn, không thể nào nói chuyện với tên này được nữa, tốt nhất nên lên phòng đóng cửa khóa lại ngủ, nếu không sớm muộn gì cũng tức đến chết.

- Anh…cấm lên phòng!!!

Cô hầm hầm đi lên phòng đóng cửa cái rầm lại rồi trèo lên giường ngủ, tốt nhất trong giờ ngủ anh đừng đụng đến cô, nếu không khi sư tử thật sự sổng chuồng thì anh sẽ khó sống lắm đây. Khánh Du ngồi dưới phòng khách, nhìn thấy bóng cô gái đó đi khỏi liền trở lại với dáng vẻ cũ của mình, đưa tay lấy remote bật tivi rồi ngồi coi, gương mặt cũng chẳng có một tí cảm xúc.

“Có phải hôm nay mình hơi khùng không nhỉ?” – Anh nghĩ thầm, lắc lắc đầu vài cái rồi gạt phăng dòng suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

[…]

Mười chín giờ hai mươi mốt phút.

Khánh Thư bước ra từ phòng tắm, mặc trên mình một chiếc áo thun màu xanh lá mạ cùng chân váy jeans, tiến thẳng đến bàn trang điểm của nó, dùng lược chải chuốt lại tóc tai một chút, thoa son dưỡng lên một chút rồi đi xuống lầu. Điều khiến cô mém ngất xỉu chính là Khánh Du đang ngủ, mà là ngồi ngủ mới ghê, còn bật tivi không tắt, ngủ gật sao? Cô tiến lại gần chỗ anh, lấy remote tắt tivi rồi nhíu mày nhìn anh một lúc, giờ phải làm sao? Đỡ anh nằm xuống hay đánh thức dậy? Nhìn cái kiểu này thì hẳn chỉ mới ngủ thôi, kệ vậy, giúp đỡ một tí, cho anh ngủ ngon giấc, dù sao con người cô cũng rất tốt, không giận dai như vậy. Khánh Thư bối rối không biết nên làm sao vừa đặt anh nằm xuống ghế được mà vừa không đánh thức anh dậy, cái này cũng hơi khó khăn, một cô gái nhỏ bé như cô làm sao như thế được, có khi đang đỡ nằm xuống vì nặng quá mà thả tay ra thì chẳng khác nào đánh thức anh dậy? Mà thôi, dù sao cũng có ý tốt, dậy hay không thì kệ, suy nghĩ thêm chỉ tổ nhức đầu. Khánh Thư hít thở sâu một cái rồi nhẹ nhàng đỡ lấy đầu của anh, tay còn lại giữ chặt vai của anh rồi từ từ hạ xuống thành ghế. Điều này không dễ chút nào, đầu của tên này lại nặng như thế, bộ những người làm ăn lớn đều có cái đầu nặng như thế sao? Ôi thật là một thở thách, cũng may tên này không tỉnh dậy, nếu không cô sẽ bị vu khống tội biến thái, sàm sỡ, như thế thì mất hết cả mặt mũi.

Khánh Thư ngồi xuống ghế, xoa bóp hai bên vai và tay của mình rồi ngồi thừ ra đó, cô cần lấy lại sức. Cái tên này không ngờ lại ngủ như chết, biết thế chỉ cần một phát đặt xuống thôi, cần chi phải tốn sức như vậy, ôi thật là lo chuyện gì đâu không.

Reng….Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, cô đứng dậy di chuyển sang góc tủ tivi nhấc máy.

- Xin hỏi ai vậy ạ?

“- Khánh Thư hả con? Còn Tuyết Nhi đâu?”

- Vâng ạ. Tuyết Nhi cô ấy đi ra ngoài rồi.

“- À..Khánh Thư, hai bác có lẽ sẽ về hơi muộn, Hương thì nó đi đưa đồ giúp bác rồi, con ở nhà một mình không sao chứ?”

- Có Khánh Du…mới đến chơi nhưng mà ngủ mất đất rồi, không sao đâu ạ.

“- Vậy được rồi, tụi con nấu cái gì ăn hay ra ngoài ăn đi nhé. Bác cúp máy đây, tạm biệt con.”

- Tạm biệt bác.

Khánh Thư đặt điện thoại xuống, hậm hực liếc sang con người đang êm giấc ngủ trên sofa kia mà không ngừng nguyền rủa, qua đây cho đã rồi ngủ như chết, thật không thể tin được.

Ting. Một tin nhắn được gửi đến điện thoại, là tin nhắn của nó, cô lập tức bấm vào xem thử rồi nhanh chóng tắt máy, giỡn cái gì vui thế nhờ? Rốt cuộc cứ tưởng nó nhắn là sẽ mua đồ ăn về, nào ngờ lại nhắn cho một câu hết sức đau lòng như thế, bọn họ..thật rất rất ác độc!

[…]

- Sao không nhắn lại nhỉ? – Nó cứ cầm điện thoại trên tay, không hề dòm ngó gì ở phía trước mà đâm vào cột đèn, u đầu.

- Ui da, cái đầu của tui. – Nó xoa lấy xoa để cái đầu tội nghiệp của mình, dùng chân đạp vào cột đèn một cái rồi tiếp tục đi, lần này có vẻ rút kinh nghiệm nên đã cất điện thoại vào túi, một mình bước trên con phố nhộn nhịp.

Bíp bíp.. Tiếng còi xe vang lên ngay phía sau, nó quay đầu lại nhìn, chiếc xe đen này nhìn hơi quen quen, nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra chủ nhân của nó là ai, là ai nhỉ?

- Tiểu thư, có cần quá giang về không?

Chiếc xe dừng lại trước mặt nó, sau câu nói đó chính là tiếng cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt thân quen xuất hiện, nó phì cười, lại đi theo rồi.

- Anh làm gì ở đây?

- Đi tìm đồ ăn, gặp em. Lên xe đi, chúng ta đi ăn. – Hắn cười nhẹ nhìn nó

- Không được, Khánh Thư ở nhà chưa ăn gì, hay chúng ta mua về ăn chung đi.

- Lên xe.

Nó mỉm cười mở cửa vào xe rồi bắt đầu cuộc hành trình đi tìm đồ ăn, trên đường đi không quên nhắn tin cho Khánh Thư rằng đợi họ về sẽ có đồ ăn nhưng nào biết ở nhà vẫn đang xảy ra một trận long trời lở đất..mà dù sao thì lỗi cũng tại nó, ai biểu đi đến tối như thế mới về, trong nhà cũng chỉ còn hai con người đụng vào là gây gỗ như này, chưa sập nhà cũng còn gọi là may rồi. Trong khi đó hắn và nó đã dừng chân tại một quán cháo lề đường, chỗ này thật sự rất đông khách, nó phải xếp hàng tận nửa tiếng mới có thể mua được, tối nay chỉ đơn giản là ăn cháo, cháo cháo và cháo.!

- Em có muốn mua gì nữa không? – Hắn vừa lái xe vừa hỏi nó

- Không cần đâu, mọi thứ đều xong rồi. – Nó mỉm cười đáp

Nghe xong câu trả lời của nó thì trán của hắn liền xuất hiện vài vạch đen, cái gì mà đều xong rồi? Xong cái gì? Hắn quay cuồng trong những dấu chấm hỏi để tìm ra câu trả lời nhưng bất thành, rốt cuộc thì vẫn không kìm được mà quay sang nó nhíu mày hỏi :

- Mọi thứ đều xong rồi… Ý em là thế nào?

- Ý gì? Anh hỏi em mua gì nữa không, em bảo xong rồi, mua đồ ăn xong hết rồi, còn gì nữa đâu? – Nó đực mặt nhìn hắn

- Vậy thì tốt.

Nó nhăn mặt, hôm nay hắn bị chạm dây thần kinh gì hay sao mà lại thất thường như thế, lúc cười nói như người mới trốn trại, lúc nổi điên lên, giờ lại thế này, hay là có khi nào hiểu lầm ý nó là chuẩn bị buổi đính hôn xong rồi? Chắc thế, cái mặt hí hửng kìa, nhìn vào là biết. Nó phì cười rồi quay mặt sang cửa kính ngắm đường phố, hôm nay người qua lại thật sự rất nhiều nha~

Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước một ngôi biệt thự sang trọng, một chàng trai và một cô gái bước xuống xe tự nhiên mở cửa đi vào mà hai người ở trong nhà không hề biết. Bọn họ chính là tự nhiên như thế, bình thản như thế mà bước vào nhà, cảnh tượng đập vào trong mắt họ chính là phòng khách “hoang tàng, đổ nát”, còn có hai con người đang điên cuồng đập gối vào đối phương mà chẳng để ý gì đến xung quanh, kiểu này mà ăn trộm vô chắc cũng chẳng hay biết. Nó và hắn chớp chớp mắt, đứng yên như tượng nhìn bọn họ đang đánh lộn, thật không ngờ mới chỉ đi có một tí mà phòng khách lại thành ra như thế này, cứ mãi lo đứng nhìn mọi thứ xung quanh đang rải rác dưới sàn mà không chú tâm đến bọn họ mà cả hai bị gối bay thẳng vào mặt, một món quà từ Chúa ban tặng, a men…

- Chủ nhà đây rồi!! – Cả Khánh Du và Khánh Thư đều đồng thành khi chiếc gối rơi xuống sàn, vẻ mặt thậm chí không có tí gì gọi là hối lỗi, mà còn là rất vui vẻ nhìn bọn họ cười.

Nó và hắn kìm chế cơn tức giận, hít vào thật sâu rồi thở mạnh ra, cái quái quỷ gì thế này? Lần đầu tiên trong cuộc đời nó bị “khách đến thăm” chọi thẳng gối vào mặt thế này, đã vậy còn không có một tiếng xin lỗi, nếu không phải vì cả hai người đó đều rất thân thì nó đã sớm tống cổ ra khỏi nhà từ lâu!

- Vui không? – Nó và hắn đồng thanh tập một

- Vui cái quỷ gì, chị xem xem anh ta vào nhà còn dám bảo em đi rót nước cho, ngủ cũng không thèm tắt tivi, còn dám lấy gối đánh em, nam nhi đánh con gái, coi được sao!? – Khánh Thư mau chóng méc lại với nó, liếc xéo người bên cạnh

- Cô còn dám nói! Ai đập ai trước hả? Nếu không phải vì tôi quá hiền để cô ăn hiếp thì không ra bộ dạng thê thảm như vậy. – Khánh Du lập tức phản bác

- Thì đúng là tôi đập anh trước, nhưng vì anh cà chớn, cái gì mà hiền để tôi ăn hiếp? Tôi nghĩ anh chính là không có não, so đo với con gái!

- Tôi so đo? Tôi chính là ở chung với cô nên mới so đo, ở với loại gái như cô thì có lạnh như tảng băng kia thì cũng phải nóng như lửa đốt, tan luôn cả tảng mà anh ta cực công gầy dựng!

- Cái gì gọi là tảng băng gặp tôi cũng nóng như lửa đốt? Nếu không phải em gái anh bỏ tôi ở lại bơ vơ thì có thành ra thế này không? Một mình tôi ở trong căn nhà rộng như thế, chơi với ai? Ma à? Mà cho dù tôi có chơi với ma thì tôi thề cũng sẽ không chơi với anh, đồ công tử bột!

- Công tử bột? Tôi đường đường là Nam Khánh Du, Giám Đốc một tập đoàn đấy, còn cô thì có gì?!!

@#$!%)(&*^#$%&^$

Nó và hắn đứng yên cũng bị trúng đạn, bây giờ nghĩ lại thật hối hận khi mua đồ ăn cho bọn họ, rất rất hối hận! Bây giờ nếu có thể đem quẳng đống này vào thùng rác thì chắc chắn nó sẽ làm ngay tức khắc. Còn cái gì mà lạnh như tảng băng đằng kia, chính là đang nhắm đến hắn, rốt cuộc Thiên Vũ này đã làm gì đụng đến bọn họ mà lại quẳng vào trong cuộc chiến này cơ chứ. Còn về nó, nó đành bó tay chịu trói, đích thật là nó đã đi bỏ Khánh Thư ở nhà một mình, nhưng cũng đâu ngờ trong nhà chẳng còn ai cơ chứ, cái này gọi là số trời đã định, có muốn lật sang số mới thì nó cũng thành số cũ mà thôi, haizzz.