Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 36: Nốt nhạc thứ ba mươi sáu




Hắn lẻ loi bước đi trong con đường tấp nập, Khánh Du không biết từ bao giờ đã lặng lẽ đi theo sau, cả hai cứ đi như thế, đi không có điểm dừng. Bỗng dưng có một đoàn xe từ đâu xuất hiện bao vây hắn lại, may thay Khánh Du lại nhanh nhẹn núp vào gốc cây bên cạnh theo dõi, cánh cửa xe mở ra, lại là bọn họ, tiếp tục muốn gây chuyện?

- Các người muốn làm gì? – Hắn băng lãnh hỏi

- Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là muốn cảnh cáo một chút. – Ông ta nhún vai cười khẩy đáp

- Tôi nói rồi, chuyện của tôi và cô ấy không cần các người xen vào, mà các người đâu đủ tư cách để xen vào, đặc biệt là ông!

Ông ta cười rõ to, hai bàn tay va chạm vào nhau tạo nên âm thanh lộp bộp, đúng, ông ta chính là đang vỗ tay, tiếng vỗ tay như đang khinh thường người đối diện, khiến cho người nghe vô cùng chướng tai.

- Giỏi. Cậu có gan lắm, trước giờ chưa từng ai dám nói chuyện kiểu đó với tôi ngoại trừ cậu! – Ông ta nhìn hắn cười hứng thú

- Bọn họ chính vì sợ ông ra tay giết người nên mới câm lặng, mà chẳng phải ông cũng là trùm xã hội đen sao? Còn có sở thích cướp vợ người khác, loại như ông, chẳng ai muốn đụng vào. – Hắn khinh khỉnh đáp trả

- Thằng nhãi, đừng đi quá xa giới hạn của mình.

- Làm sao? Giết tôi à? Dù có mười người như ông trước mặt tôi tôi cũng không sợ, muốn chém muốn giết cứ lại, tôi chấp hết.

Ông ta không nói gì, chỉ giơ tay lên ngoắc ngoắc vài cái rồi bỏ vào trong xe để đám người của mình lên giải quyết thay. Lúc ban đầu bọn họ chỉ đơn thuần là đánh tay không, cũng chỉ tầm mười người, nhiêu đây một hắn có thể đánh lại, Khánh Du thấy thế cũng chưa đi ra, chỉ đứng yên một góc xem bọn họ đánh qua đánh lại. Lần thứ hai lại thêm bảy người cầm mã tấu, ai nấy cũng to con nhào lại hội đồng hắn, trong khi đó hắn chỉ tay không đánh với bọn chúng, sức đâu mà đánh lại. Khánh Du vuốt vuốt tóc vài cái rồi chạy ra giúp đỡ hắn một tay, hắn cũng khá bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây, lúc nãy chẳng phải còn ở chung với nó, chạy ra đây từ khi nào nhỉ? Hắn vì vướng bận tay chân với đám người này nên đành gác chuyện đó sang một bên, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm con người này từ đâu rớt xuống hay từ UFO bay lại đi chăng nữa cũng kệ, nhưng mà nếu đi bằng UFO thì ít ra cũng rủ vài tên trên đó xuống cho có đồng bọn chứ hai người thì làm sao đánh lại đám này, mặc dù lúc nãy là hắn nói một mình chấp hết nhưnng con người mà, ai chẳng có lúc bồng bột thiếu suy nghĩ chứ, lại chưa nói đến bọn họ sử dụng vũ khí, mình thì tay không, đánh bằng niềm tin à?

Đám người của Khánh Thư từ đầu đến cuối ở trong quán café đối diện xem đánh lộn đến loạn mắt, vẫn chưa có gì gọi là quá khó khăn cần sự trợ giúp nên cũng chẳng ra làm chi, chỉ an nhàn ngồi đó nhâm nhi café mà xem phim trực tiếp. Mười người lúc nãy bị hắn đánh gục đã chạy đi đâu mất tiêu không thấy đâu cả rồi đột nhiên xuất hiện thình lình, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu súng được nạp đạn đầy đủ, đám người của cô lập tức đứng dậy đặt tiền trên bàn rồi chạy ra ngoài giúp đỡ hắn và Khánh Du, một cuộc đấu súng diễn ra! Nếu không phải nhờ cái tên chui khỏi quán đầu tiên bắn hạ kẻ đang định bắn hắn thì có lẽ giờ này hắn đã nằm một đống trên vũng máu đỏ rồi. Hắn và Khánh Du rất bất ngờ khi từ đâu lại có thêm đám người nữa, ban đầu cứ tưởng kẻ địch nhưng họ lại ra tay cứu giúp, là người của ai? Thôi kệ, chạy đi tìm chỗ trú đạn trước rồi tính tiếp, người ta có súng mình thì không có, ai ngu mới ở lại chơi chung. Hai bên người bọn họ cứ xả súng qua lại, người dân xung quanh cũng vì thế mà tìm chỗ trốn an toàn, không ai dám hé ra ngoài nhưng có một vấn đề nghiêm trọng hơn bây giờ, người bên địch từ xa ào ào chạy tới như sóng thần, bọn họ núp ở đâu từ nãy giờ mới chui ra thế? Còn bên mình thì chỉ có vỏn vẹn mười người, bọn họ gấp hai, gấp ba bên mình, chơi gì lại mà chơi.

- Mày mau gọi cho đại tỉ, mau lên, tao yểm trợ.

- Dạ.

Hai người con trai đang ngồi núp thì thấy một tên đi về phía mình, không e ngại mà đẩy họ sang một bên trốn trận xả súng ngoài kia, nhanh chóng bấm số gọi điện cho đại tỷ cầu trợ giúp, hai người kế bên tròn xoe mắt nhìn, đây là dáng vẻ của xã hội đen, ủa mà không đúng, đây phải gọi là giang hồ, bọn họ mỗi lần gọi trợ giúp đều đem bộ mặt đáng thương đó trưng bày ra cho thiên hạ nhìn sao? Thật mới lạ..

- Đại tỷ đại tỷ, mau đến giúp bọn em với, họ đông quá bọn em chơi không lại. Từ nhà tiểu thư chỉ cần quẹo trái rồi đi thẳng là thấy ngay, nhớ đem theo hàng. Em cúp máy đây.

Khánh Thư ở nhà nhận được cuộc gọi từ đàn em liền nhờ Tú Tuệ chăm sóc cho nó rồi chạy đi, trên người cũng thủ sẵn đồ nghề, chỉ cần ra đó và chiến thôi, lần này dù có bỏ mạng cũng phải trả được thù. Trong thời gian đợi Khánh Thư đến, người thông báo lúc nãy cũng alô thêm đồng bọn đến trợ giúp, chứ kiểu này chỉ sợ người bên địch vẫn nhăn răng còn người bên mình đã xuống dưới nằm hết thì khốn đốn thật, người đó lắc lắc đầu thở dài ngán ngẩm, cái này mà bị bắt tống vào tù là rúc trong đó hơi bị lâu luôn nha, tội dám bắn súng ì xèo ngoài đường, nếu trúng người dân là còn chết dở.

Khánh Thư dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy đến đó, chỉ sau mười lăm phút chạy bộ cuối cùng cô cùng thấy được cuộc xả súng ngay giữa đường, vậy mà không ai báo cảnh sát? Chẳng có cảnh sát nào ở đây cả, chẳng lẽ đi xem pháo bông hết rồi à. Cô gạt hết tất cả ra khỏi đầu, toan chạy về phía trước thì bị một lực kéo lại khiến cô mém tí đã nằm dài dưới nền đất.

- Khánh Thư, cô làm gì ở đây, nguy hiểm lắm, về nhà đi.

- Hai người mới về đi thì có, buông ra!

Gỡ bỏ tay của Khánh Du ra thành công, cô lấy hai khẩu súng ra mở chốt an toàn rồi lao đầu chạy thẳng, hắn và anh mở to mắt, vậy đại tỷ chính là Triệu Khánh Thư, mấy tên đó là đàn em của cô sao? Đáng sợ thật mà.

- Khánh Thư?

Ông ta ngồi trong xe, luôn chăm chăm mắt nhìn vào kính hậu thì thấy dáng người nhỏ nhắn từ đâu chạy đến góp vui cho cuộc xả súng liền ló đầu ra xem, cô rất hăng say bắn đám người của ông, cũng được kha khá, mà tài bắn súng của cô từ đâu lọt ra vậy chứ, trước giờ ông chưa từng cho cô đi học súng hay bất cứ thứ gì khác, chả lẽ tự mình học?? Mà có tự học thì sao ông lại không biết, lúc nào người của ông cũng theo sát cô mà.. Ông ta đăm chiêu suy nghĩ, một thằng em bất ngờ xuất hiện kế bên ông với trạng thái cấp bách nói :

- Ông chủ, nếu chúng ta còn bắn chắc chắn sẽ thua.

- Rút!

- Dạ. Rút tụi bây!!

Đám người đó sau khi nghe được lệnh rút lui liền tháo chạy, người của Khánh Thư cũng chẳng muốn chuốc họa thêm nên cũng thôi, hắn và anh nhìn thấy tình thế ổn hơn liền chạy ra chỗ cô nhưng chưa biết rằng mối nguy hiểm vẫn đang chờ phía trước.

- Không sao chứ? – Anh kéo cô đối diện mình xoay một vòng, hỏi

- I’m fine, thank you! – Cô mỉm cười đáp

- Khánh Thư, em là đại tỷ của bọn họ?

Khánh Thư nhất thời bị câu hỏi bất ngờ từ hắn, vẫn chưa biết giải thích như thế nào, chỉ nhún vai một cái rồi quay người lại, vô tình nhìn thấy ông ta đang ló đầu ra ngoài xe, giương súng nhắm vào hắn mà bắn, cô nhanh chóng bước nhanh sang phía hắn đỡ lấy viên đạn, cánh tay cùng lúc giơ khẩu súng lên bắn nhanh một phát, nào ngờ trúng ngay cánh tay khiến ông ta phải rúc vào trong xe. Ở đây, hắn và anh hốt hoảng khi thấy bả vai Khánh Thư chảy máu, ướt hết cả một bên áo liền đỡ lấy cô, đám người của Khánh Thư không nhanh không chậm liền đồng loạt nổ súng về hướng chiếc xe hơi màu đen kia đang bỏ chạy, cửa kính xe văng tá lả trên đường, chiếc xe lạng qua lạng lại rồi chạy mất hút.

- Khánh Thư.. – Hắn lo lắng

- Không sao, chỉ là ngay vai, chưa chết được.

- Cái gì mà chưa chết được, máu ra nhiều cũng chết đấy. – Khánh Du tức giận quát to

- Anh nói nhiều quá, mau đưa tôi vào bệnh viện đi. – Cô nhíu mày khó chịu nhìn anh, phồng mang trợn má

Anh đỡ cô đến bệnh viện, không quên xé mảnh áo đưa cho cô cầm máu lại, hắn nhìn theo bóng dáng họ rồi cất bước đi, mặc dù bề ngoài rất bình thường nhưng thật ra trong lòng rất ngổn ngang. Nhìn thấy hai người bọn họ quan tâm lo lắng nhau như thế hắn lại dâng lên cảm giác đau đớn, tại sao vượt qua nhiều sóng gió như thế vẫn chưa thể đến được với nhau? Rốt cuộc bọn họ đã đắc tội gì với ông Trời mà lại khiến mọi thứ lộn xộn, chỉ còn đau thương và bi kịch như bây giờ..?

[…]

Vài ngày sau khi đám tang ông kết thúc, nó chỉ rúc mình ở trong phòng, không nói chuyện với ai, không đụng chạm gì đến ai, ăn uống cũng không màng, cho dù thần thánh có đáp xuống khuyên nhủ nó cũng không thèm ngó đến, đã ba ngày rồi, cứ tiếp tục như thế thì sức đâu mà sống tiếp, chẳng lẽ nó lại dùng cách này để kết thúc luôn cuộc đời mình?

Khánh Thư thu người ngồi ngay góc cửa sổ nhìn nó, theo dõi từng nhất cử nhất động của nó, lỡ như nó có làm chuyện gì dại dột thì còn ngăn cản kịp thời, nhưng nếu nó đã dùng cách này để kết thúc trong đau đớn thì bản thân cô đây còn có thể làm sao được chứ. Ba tiếng thấm thoát trôi qua, cả hai cũng im lặng được trong một lúc khá lâu, bầu không gian yên tĩnh hơn bao giờ hết, tiếng chim hót líu lo ngày nào, tiếng xe cộ qua lại tấp nập giờ đã đi đâu hết rồi? Khánh Thư thở dài thườn thượt chán nản lắc đầu, vết thương ngay bả vai bỗng nhói lên, cô ôm lấy nơi vết thương mà nhăn mặt, cứ cái kiểu này cũng không phải là cách, có ai làm ơn nói cho cô phải làm gì không?????

- Tuyết Nhi, chị đói bụng không?

- …

Cô thả hai chân xuống dưới, nhăn mũi một cái rồi bước đi, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn nó xem nó có nhúc nhích gì trong khi cô đi hay không nhưng kết quả cho thấy nó vẫn ngồi như bức tượng được trám mấy lớp xi măng bên dưới, cô chớp chớp mắt vài cái rồi mở cửa đi xuống lầu lấy đồ ăn. Nói thật thì đúng là cô cũng tự nguyện chăm sóc nó, nhưng mà chăm sóc thì phải ăn uống đầy đủ mới có sức chăm sóc đúng không, ầy..không thể trách.

Nó ngồi trong phòng im lặng không nói lấy một câu, mọi thứ như chết mòn đi, xung quanh nó dường như chỉ còn bóng tối, không chút ánh sáng nào có thể lọt vào được, nó từng nghĩ rằng sau này có thể cùng người Cha ruột của mình đi du lịch khắp nơi bù đắp lại khoảng thời gian xa cách, sẽ cùng nhau chụp thật nhiều ảnh đẹp, lúc đó họ sẽ có cả một quyển album, cứ những lúc rảnh rỗi sẽ lấy ra xem lại những ký ức đó, nhưng bây giờ…Nó ụp mặt xuống, những giọt nước mắt lại thi đua nhau lăn dài trên má, Khánh Thư vừa lên đến phòng đã nghe thấy tiếng khóc, cố gắng đặt mấy bịch snack trên tay xuống sàn rồi nhẹ nhàng mở hé cửa phòng mà không tạo ra tiếng động, ngồi ở bên ngoài thêm một tí nữa xem thử có biến chuyển gì xảy ra hay không, nhưng ngồi cả nửa tiếng cũng thấy khung cảnh trong phòng thay đổi, mọi thứ vẫn yên ắng đến đáng sợ. Cô đứng dậy, phủi phủi quần áo đưa cánh tay lên mở cửa thì bị chặn lại bởi tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của nó đang reng, cô thả tay nắm cửa ra, ép sát vào tường xem chuyển biến bên trong, nó đang lấy điện thoại, cầm lên xem một lúc lâu mới áp vào tai.

[Hello, this is Anna's phone number?] (Xin chào, đây là số điện thoại của cô Anna?) – Một giọng nói trầm ấm vang bên kia điện thoại, là giọng của một phụ nữ trung niên

- Yes.

[Anna, her records have been approved, she was able to enter the school.] (Anna, hồ sơ của cô đã được phê duyệt, cô đã có thể nhập học)

- Fashion design schools in the ? Oh, I know. (Trường thiết kế thời trang tại Mỹ? Ồ..tôi biết rồi)

[Let me know when she went to enroll] (Cho tôi biết khi cô đến ghi danh)

Nó nhìn tờ lịch trên bàn, trong lòng đã sớm có quyết định cho chuyện này.

- Give me three days. (Cho tôi ba ngày)

[Okay. Welcome you come to our school.] (Chào mừng cô đến với trường chúng tôi)

- Thank you!

Nó đặt điện thoại xuống bàn, thở dài một hơi rồi bước xuống giường đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống ngay ngắn, nó mở laptop lên truy cập web để đặt vé máy bay, cố tìm ra chuyến bay sớm nhất có thể trong hôm nay, chuyến đi này có lẽ sẽ giúp nó vượt qua khó khăn hiện giờ, sẽ giúp nó vơi đi nỗi mất mác này, sống ổn một chút…