Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 12




Edit: Cam



Trong khi ăn cơm, Nguyễn Tĩnh vẫn không thể tập trung tinh thần. May mà hai người còn lại còn đang mải nói chuyện với nhau nên Nguyễn Tĩnh không nói gì cũng chẳng sao cả.

Sau đó, Triệu Lâm trở về khách sạn trước. Nguyễn Nhàn rốt cuộc mới dịch chuyển sự chú ý về phía cô em gái của mình, cô hỏi một câu ngay trúng tim đen, “Em với Triệu Khải Ngôn có chuyện gì thế?”

Nguyễn Tĩnh thót tim một cái nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, “Không có việc gì, bọn em chỉ nói chuyện vài câu thôi.”

“Em với anh ấy thân nhau thế cơ à?” Nguyễn Nhàn nhận xét.

Nguyễn Tĩnh biết chỉ một câu nói này vẫn chưa giải quyết được vấn đề, từ trước đến giờ Nguyễn Nhàn luôn cố chấp cho tới khi biết rõ mọi chuyện mới thôi, nhưng tình huống trước mắt quả thực khiến cô không thể nói gì hơn, “Sorry, không có lần sau đâu!”

Nguyễn Nhàn thấy cô như thế thì phá lệ không truy cứu nữa mà cuối cùng chỉ chốt lại một câu, “Biết ai nói cho chị biết hai người đang ở bến tàu không?”

Nguyễn Tĩnh cứng người lại, lòng bàn tay không hiểu vì sao bỗng đổ chút mồ hôi, “Ai thế?”

“Tưởng Nghiêm đấy.”

Nước lạnh xối vào cơ thể, Khải Ngôn mở mắt ra. Cảnh tượng mông lung thoáng hiện ra trước mắt, hồi ức bị kìm nén dần dần quay trở lại. Cơ thể lần thứ hai không khống chế được lại nóng lên, anh tùy tiện vò vò mấy sợi tóc, vẻ mặt có chút đờ đẫn như đang xác nhận lại hành vi điên cuồng ở bến tàu. Anh xòe bàn tay phải ra, dòng nước theo đó chảy xuống, anh chậm rãi nắm chặt tay lại. Khi buông tay ra một lần nữa, trong ngực anh lại dâng lên một cảm giác buồn bã mất mát khó hiểu. Một lần vui vẻ không phải là thứ anh mong muốn, thứ anh muốn chính là mối quan hệ lâu dài và sâu sắc hơn cơ. Thế nhưng ngày hôm nay anh đã không để ý tới hậu quả mà cố tình làm bậy, Nguyễn Tĩnh chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng về anh, hoặc có lẽ cô đã chán ghét anh rồi.

Anh hy vọng hết thảy chỉ là giấc mơ. Thế nhưng, nếu đó thực sự chỉ là giấc mơ thì anh lại cảm thấy không cam lòng. Khải Ngôn chua xót nghĩ chính mình đang tự chui vào một cái vòng luẩn quẩn.

Mặc quần áo chỉnh tề xong và đi ra ngoài thì đã gần mười giờ, anh vừa mới đóng cửa phòng liền bắt gặp ngay ánh mắt của người vừa đi tới. Khải Ngôn hoàn toàn không ngờ lại nhanh chóng chạm mặt với Nguyễn Tĩnh như vậy, trong lòng anh không khỏi chấn động.

Nguyễn Nhàn đi bên cạnh mở miệng trước tiên, “Khải Ngôn, anh vẫn chưa ăn cơm à? Các cửa hàng bên ngoài đã đóng cửa cả rồi, em có mang về một ít thức ăn, nếu anh không chê thì dùng tạm cũng được.”

“Không, cảm ơn! Tôi tới nhà ăn của khách sạn cũng được!” Khải Ngôn uyển chuyển từ chối, ánh mắt vô thức hướng về phía Nguyễn Tĩnh, đối phương không có bất cứ hành động gì khiến ngực anh đau đớn không ngừng.

Nguyễn Tĩnh gật đầu chào rồi mở cửa đi trước vào phòng.

“Khải Ngôn, nghe nói anh biết điều khiển ca nô phải không ạ? Theo lộ trình thì ngày mai chúng ta sẽ đi tới một hòn đảo nhỏ, em với Triệu Lâm, còn có A Tĩnh nữa, bốn người chúng ta đi ca nô tới trước nhé? Những người còn lại thì đi thuyền cũng được. Anh thấy thế nào? Liệu có làm phiền anh không ạ?”

“Không  đâu.” Khải Ngôn thờ ơ đáp lại một tiếng.

Sau khi Nguyễn Nhàn chào tạm biệt, Khải Ngôn vẫn đứng ở hành lang một lúc lâu rồi mới cất bước tới nhà ăn ở dưới tầng.

Ngày hôm sau, mọi người tập trung thành một đoàn rất đông ở đại sảnh khách sạn. Sau khi Nguyễn Nhàn phân công công tác xong, đoàn người bắt đầu chia ra hoạt động. Nguyễn Nhàn kéo Triệu Lâm đi thuê ca nô với cô, Nguyễn Tĩnh trở về phòng lấy hành lý.

Khải Ngôn đứng cạnh Nguyễn Tĩnh thấp giọng nói, “Tôi giúp em.” rồi im lặng đi đằng trước.

Đêm qua trời mưa nên nhiệt độ hôm nay đã hạ thấp xuống một chút, cửa sổ hành lang được mở rộng, gió từ bên ngoài ùa vào làm người ta có cảm giác man mát. Nguyễn Tĩnh nhìn bóng lưn thẳng tắp và tư thái thong dong của người đàn ông trước mặt.

Nguyễn Tĩnh đã học thêm học nếm trong suốt chương trình học nhiếp ảnh năm năm của mình nên có chút chuyên nghiệp trong việc quan sát dáng người. Một người như Triệu Khải Ngôn có sức hấp dẫn khiến người ta không thể phủ nhận được sự tồn tại của anh, hơn nữa, càng lại gần sẽ càng cảm nhận được chất men say nồng nàn… Cho nên cô mới không đành lòng nặng lời trách móc anh? Có phải cô đã bị ảnh hưởng bởi thứ men say này mà tạo ra không ít sai lầm?

Nguyễn Tĩnh lắc đầu cười khổ, bề ngoài có vẻ hợp tình hợp lý nhưng thực ra lại có trăm ngàn chỗ sơ hở.

Tối qua, khi nằm trên giường, Tam Tam đã nói với cô mấy câu. Chị ấy nói rằng chị ấy còn chưa đủ trình độ để yêu đượcTriệu Khải Ngôn, chị ấy thích anh, ưa thích cách đối nhân xử thế của anh. Trên người Khải Ngôn tỏa ra một khí chất tao nhã lịch sự và tài hoa hơn người. Nhưng anh lại vô cùng đúng mực và tạo ra một khoảng cách khiến người ta không thể nào xâm nhập. Cuối cùng Nguyễn Nhàn tổng kết, “Vị này chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể đùa giỡn được đâu.”

Nguyễn Tĩnh không biết vì sao chị gái của cô lại nói ra câu đó. Nhưng có một việc mà Nguyễn Tĩnh biết, cô biết bản thân quả thực phải duy trì một khoảng cách nhất định với Triệu Khải Ngôn, cho dù là xuất phát từ “Vị này chỉ có thể đứng nhìn từ xa” hay là vì bất kỳ nguyên nhân nào khác.

Nguyễn Tĩnh không nói một lời mà thu dọn toàn bộ các vật dụng cần thiết. Khi ra tới cửa, người đứng cạnh cửa đưa tay ra đón lấy túi hành lý trong tay cô. Nguyễn Tĩnh đột nhiên nắm chặt tay lại rồi lập tức buông ra. Cô lách qua người anh rồi bước trên hành lang.

Khải Ngôn xách theo hành lý và không nhanh không chậm bước đi phía sau. Vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng thực tế trong lòng anh lúc này đang hoàn toàn rối loạn. Người đằng trước đã coi anh như người vô hình. Tuy lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ không đến hai thước nhưng lại làm cho anh có cảm giác xa xôi không thể tới gần.

Khải Ngôn ngoài mặt thì lạnh lẽo trong lòng lại chán nản, ngón tay cầm hành hành cũng từ từ siết chặt lại.

Hai người trầm mặc tới tận lúc chạm mặt với Nguyễn Nhàn. Nguyễn Nhàn từ trước tới nay luôn thiếu nhẫn nại lập tức tỏ rõ sự không hài lòng, “Sao lấy đồ mà cũng chậm như vậy?”

“Sorry!” Nguyễn Tĩnh chủ động nhận sai để đỡ bị ăn mắng.

Khải Ngôn đã đi trước khởi động thuyền. Người gây mất thời gian không nói thêm gì nữa mà chỉ nhanh chóng đi tới.

Mọi người tới đảo vào lúc giữa trưa. Nguyễn Nhàn đề nghị ăn đồ nướng, đương nhiên không có ai phản đối, một vài người là không dám, ví dụ như đám giáo viên công chức, một số người thì không quan tâm, ví dụ như Nguyễn Tĩnh.

Vào thời gian tự do hoạt động, Nguyễn Tĩnh liền đi thăm thú cảnh vật quanh đây trước tiên. Đó là thói quen được hình thành từ nhiều năm đi du lịch của cô. Khi xuyên qua lùm cây tới bên hồ, cô phát hiện đàn dương cầm cũng đang từ từ tiến lại. Đang muốn chuyển sang đường khác thì người kia đã gọi cô, “Nguyễn Tĩnh, từ từ đã!”

Chỉ đích danh tên họ, giọng nói trong trẻo, muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được, Nguyễn Tĩnh cười cười và nghiêng người hỏi, “Cô giáo Thích có việc gì à?”

Thích Tần lưỡng lự một hồi mới nói, “Ngại quá, cô có thể giúp tôi một chút được không… Vòng tay của tôi bị rơi xuống nước.”

Nguyễn Tĩnh nhíu mày và không thể không bước lại, nhìn mực nước thì không thể biết nông sâu thế nào, “Vòng tay gì vậy, hay là cô mua cái khác đi?”

Thích Tần lắc đầu, “Cái này là của người khác tặng cho tôi, chỉ có một cái như thế thôi.”

Nếu không có gì bất ngờ thì “người khác” hẳn là người nào đó rồi. Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, “Hồ nước này tuy trong suốt có thể nhìn thấy đáy nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì rất sâu đấy.”

Thích Tần cũng biết yêu cầu của mình có phần quá đáng nhưng đây là món quà đầu tiên mà Tưởng Nghiêm tặng cho cô, cô không muốn rời bỏ nó chút nào, “Nếu không thì cô kéo tay tôi nhé, tôi sẽ xuống nước.”

Nguyễn Tĩnh nhìn người trước mặt còn thấp hơn cô một cái đầu, có thể nói cô giáo dạy dương cầm này chính là Lâm Đại Ngọc thời hiện đại, “Thôi vậy, để tôi xuống đó.”

Cởi giầy rồi nhúng chân xuống nước, Nguyễn Tĩnh lập tức ý thức được tình huống trước mắt còn khó khăn hơn so với tưởng tượng. Hồ nước không những sâu mà dưới đáy lại toàn là bùn, không có nền đất rắn chắc nào, cả người căn bản không thể đứng vững được. Nguyễn Tĩnh có chút hối hận, “Này, tôi mua cái mới cho cô cũng không được à?”

Nguyễn Tĩnh không nghe rõ Thích Tần nói cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể có chút mất kiểm soát và tựa hồ như đang bị ai đó kéo xuống đáy sâu.

Nguyễn Tĩnh lảo đảo cố đứng vững rồi khom người xuống tìm kiếm. Có điều ở dưới nước căn bản không thể hít thở và kỹ năng bơi lội của cô chỉ là con số không. Cô có thể nín thở nhưng đối mặt với nước thì vẫn có trở ngại tâm lý. Nguyễn Tĩnh bắt đầu lo lắng rằng mình vì nhất thời trượng nghĩa mà có thể lên thẳng thiên đường tới gặp bố cô cũng nên.

Ý thức có phần hỗn loạn, hình như cô đã uống rất nhiều nước, khoang mũi cũng trở nên đau buốt. Cô định lên bờ trước đã, nhưng bờ ở đâu nhỉ? Sao cô không nhìn thấy gì? Nguyễn Tĩnh cảm giác được cơ thể đang chìm dần xuống, cô không tóm được bất cứ cái gì, muốn hét cũng không ra tiếng.

Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, trong đầu Nguyễn Tĩnh xuất hiện một ý nghĩ, Tưởng Nghiêm, đang yên đang lành anh mua vòng tay làm cái quái gì hả?

Nguyễn Tĩnh không rõ mình còn sống hay đã chết, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trong ngực truyền đến một cảm giác đau đớn khó thở. Hình như có ai đó đã cởi áo ngoài của cô ra, cô ngửi được một mùi hương quen thuộc đang kề sát bên môi mình…

Nguyễn Tĩnh cố sức mở to hai mắt, trước mắt chỉ là một khoảng mông lung mờ ảo. Cô không biết mình đang ở đâu, bên tai hình như còn có tiếng nước chảy. Rất lâu sau cô mới chắc chắn khung cảnh trước mắt mình là trời xanh mây trắng, còn người nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh mình… Triệu Khải Ngôn! Ánh mắt của hai người giao nhau. Khải Ngôn sững sờ, anh lập tức ngoảnh đầu đi.

Lồng ngực còn cảm giác khó chịu khiến Nguyễn Tĩnh không kìm được ho khan mấy tiếng. Nhìn quanh bốn phía cũng chỉ có hai người bọn họ, Thích Tần đâu rồi?

“Cô ta đi gọi người rồi.”

Nguyễn Tĩnh ồ lên một tiếng, ý thức được mình đã hỏi thành lời, cô lắc lắc đầu rồi nâng người dậy, “En không sao đâu.”

Khải Ngôn đứng lên, anh không nói gì nhưng tay đã nắm lại thành quyền và run rẩy liên hồi. Cô ấy cho rằng đây chỉ là việc nhỏ không quan trọng ư? Nếu anh không đi qua chỗ này, nếu chờ cô gái kia gọi người tới đây thì có lẽ… Khải Ngôn chưa bao giờ tức giận như thế.

Nguyễn Tĩnh thấy mình bị ném sang một bên, người ta đã xoay người rời đi. Cô chợt nhớ ra mình hình như đã quên cảm ơn anh, nhưng ân nhân đã đi xa rồi. Nguyễn Tĩnh khó khăn đứng dậy. Nguyễn Nhàn đã từ xa xông đến, phía sau còn có rất nhiều người. Thái dương của Nguyễn Tĩnh bỗng đau đớn một trận.

Sau sự việc này, Nguyễn Tĩnh bị người nhà mắng mỏ đến nỗi thiếu chút nữa chỉ muốn chết đuối cho xong.

Nguyễn Nhàn nhờ Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh trở về khách sạn. Nguyễn Tĩnh cảm thấy không cần thiết nên muốn cự tuyệt, kết quả là Khải Ngôn đã đi trước dẫn đường. Nguyễn Tĩnh không thể không đi theo phía sau. Khi bước lên ca nô, trong lòng cô không khỏi có chút buồn bực, chuyến đi này quả thực rất oan uổng.

Khải Ngôn im lặng lái thuyền. Giữa hai người cứ luẩn quẩn một thứ ngôn ngữ trang nghiêm khó nói. Khi ca nô về tới bến tàu, Nguyễn Tĩnh rời thuyền, Khải Ngôn đi theo phía sau. Nguyễn Tĩnh cảm thấy cứ như vậy cũng không phải, vì vậy mà chờ người phía sau tới gần, cô chủ động phá vỡ tình thế khó xử, “Anh quay về đi, em tự về khách sạn cũng được, không có vấn đề gì đâu.”

Kết quả là người phía sau vượt qua cô rồi lãnh đạm nói, “Tôi cũng có việc phải trở về khách sạn.”

Lúc này Nguyễn Tĩnh rốt cuộc cũng hiểu được Triệu Khải Ngôn đang tức giận. Tuy không biết vì sao anh đối xử lạnh lùng với mình nhưng người đàn ông ôn hòa lịch sự này đích thực là đang tức giận rồi.

Dường như giữa hai người đang xảy ra chiến tranh lạnh. Từ ngày đó cho tới khi chuyến du lịch kết thúc, cả hai chưa từng chính thức nói chuyện với nhau lần nào.

Nói cô không tim không phổi cũng đúng. Hàng ngày Nguyễn Tĩnh vẫn như cũ không hề thay đổi. Có điều có khi đi làm, khi đứng một mình thưởng thức bức tranh, cô thi thoảng lại quay đầu nhìn về phía lối vào của phòng triển lãm. Cô cũng không biết mình đang chờ mong điều gì nữa.

Gần đây có một chuyện khiến cô cảm thấy bất ngờ là Tưởng Nghiêm và cô giáo dạy đàn dương cầm đã chia tay. Căn cứ theo suy đoán của Nguyễn Nhàn thì cô giáo đã đá anh ta. Nguyễn Tĩnh cảm nhận sâu sắc rằng năm nay có nhiều chuyện bất ngờ xảy ra hơn hẳn mọi năm.

Ngày hôm đó, sau khi cùng cô bạn từ thời trung học đánh tennis xong, cô vừa ra khỏi sân tennis thì trông thấy Triệu Khải Ngôn đang đứng quay lưng lại với bọn họ và nói chuyện với người khác trên hành lang công cộng. Nguyễn Tĩnh vô thức dừng chân lại. Cô nhận thấy mình có chút do dự không dám tiến lên. Nguyễn Tĩnh đang ngó nghiêng xung quanh thì người đó dường như có linh cảm liền xoay người lại.

Triệu Khải Ngôn đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình thản lãnh đạm như vừa nhìn thấy một người bạn bình thường. Sau đó,Triệu Khải Ngôn gật đầu với cô rồi cùng bạn bè rời đi.

Nguyễn Tĩnh lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Cô bạn bên cạnh đưa nước cho cô, “Hiếm thấy nên lạ à? Cứ thấy trai đẹp là nhìn chằm chằm thế.”

Nguyễn Tĩnh lơ đãng mỉm cười, “Tớ cũng chẳng còn cách nào, người đẹp trai như thế rất hiếm gặp.”

Cô bạn lại gật đầu tán thành, “Đúng là hiếm có. Không biết hẹn anh ta chơi bóng thì anh ta có nể mặt không nhỉ?”

Nguyễn Tĩnh đã đi ra ngoài, “Vậy chúc cậu may mắn!”

Bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai*.

(*Bổn lai vô nhất vận, hà xử nhạ trần ai: Nghĩa là: “Vốn là không có vật chi, đâu cần phải sợ bụi trần”, đây là một câu trong kinh Phật, đại khái là trong lòng không vướng bận thì sợ gì bụi trần dính vào người.)