Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 32




Edit: Cam



Nguyễn Tĩnh không dọn đến ở chung với Triệu Khải Ngôn, mà từ ngày đó Triệu Khải Ngôn cũng không còn lo được lo mất như lúc trước nữa. Tuy không tự kỷ đến độ cho rằng sau khi phát sinh chuyện ấy thì kết cục đã định nhưng ít nhất Nguyễn Tĩnh cũng hài lòng với cơ thể của anh, còn anh thì có đủ kiên nhẫn để không làm những hành động khiến đối phương thất vọng về mình. Nói thực thì ngay cả chính Khải Ngôn cũng cảm thấy ý nghĩ này có chút đê tiện.

Mà qua một thời gian ở bên nhau, Nguyễn Tĩnh cũng dần dần phát hiện được một số tính cách Khải Ngôn muốn che giấu, ví dụ như cách đối xử với người ngoài của anh mặc dù khá nhã nhặn nhưng chưa chắc đã phải thật tình. Có mấy lần đi ra ngoài ăn cơm gặp phải người quen của anh, Khải Ngôn đều có vẻ lực bất tòng tâm, thậm chí có chút mất kiên nhẫn. Đương nhiên là bề ngoài thì anh vẫn mỉm cười không chê vào đâu được. Lúc ấy, cô ngồi một bên chỉ cảm thấy thú vị. Dường như anh vô cùng không thích bị người khác quấy rầy lúc hai người đang hẹn hò. Còn nữa, mỗi tuần Khải Ngôn sẽ tới sân vận động ba lần, anh không chủ động gọi cô đi cùng nhưng sẽ gửi tin nhắn nói cho cô biết anh đang ở đâu, hệt như thư mời của bậc quân tử dành cho kẻ tiểu nhân vậy. Còn nữa, lời nói và việc làm của Triệu Khải Ngôn mặc dù khá tùy tiện và anh không thích xã giao nhưng bình thường vẫn tỏ ra khá lễ độ ở những nơi công cộng… Bình luận một cách khách quan về người này thì có thể nói là: Thật giả nông sâu khó phân biệt, nhưng người ta cũng không thể nói anh là bụng dạ thâm sâu tâm tư phức tạp được. Trên thực tế, một người như vậy lại có thể khiêm tốn đến mức ấy thì trái lại càng có sức quyến rũ.

Nguyễn Tĩnh đôi khi nghĩ nếu tiếp tục phát triển mối quan hệ cùng với Khải Ngôn thì có nên kỳ vọng vào tương lai hay không? Kết luận là: Có thể kỳ vọng.

Triệu Khải Ngôn hiện tại dù không có chuyện gì đặc biệt cũng sẽ hẹn bạn gái đi ăn cơm. Tuy biết đối phương vừa mới tiếp nhận công việc và khá bận rộn nhưng một ngày không nhìn thấy cô một lần anh sẽ không thể chịu đựng được.

Hôm nay, Khải Ngôn vừa bàn bạc xong công việc với phó quản lý thì di động khẽ rung lên một chút. Anh mở điện thoại ra thì đọc được tin nhắn: Đến trường học gặp em, cùng ăn cơm trưa nhé.

Chỉ có mệnh lệnh của Nguyễn Tĩnh là không thể kháng cự.

Gần trường đại học N có một quán cay Tứ Xuyên khá nổi tiếng, cứ đến giờ cơm là nơi này luôn chật ních khách, mà ở một chỗ thế này thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được người quen. Nhưng Nguyễn Tĩnh không để ý tới điều đó. Cô kéo Khải Ngôn đi vào và tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, vẻ mặt khá hớn hở.

“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì tốt phải không?” Khải Ngôn cười hỏi.

“Có sao?” Nguyễn Tĩnh nhún nhún vai, “Cũng có thể. Em được lãnh đạo khắc nghiệt khen một câu “Năng lực không tồi” đấy.”

“Em luôn xuất sắc mà.”

“Cái này có thể xem như “Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi” phải không?” Nguyễn Tĩnh mỉm cười trêu chọc. Cô kéo một nhân viên phục vụ vừa đi qua bên cạnh và gọi đồ ăn, “Đậu hũ đầu cá, thịt xào, canh chua cay…” Không cầm thực đơn mà gọi đồ ăn thông thạo như vậy, Nguyễn Tĩnh rõ ràng là khách quen của quán này.

Triệu Khải Ngôn nghe cô gọi ít nhất bảy tám món thì nhịn không được thắc mắc, “Hai người ăn được nhiều như vậy sao?”

Đối phương cười cười nhìn anh, “Anh kén ăn như vậy, em gọi nhiều một chút để anh lựa chọn.”

Đôi mắt của Khải Ngôn chợt lóe lên và có vẻ hứng thú, “Thì ra em lại hiểu anh như vậy.” Anh vốn nghĩ mọi khuyết điểm của bản thân đã được che giấu cực tốt… Có điều, cảm giác bị người ta phát hiện ra cũng không tồi chút nào.

Đồ ăn lần lượt được bê lên. Nguyễn Tĩnh đã muốn ăn lắm rồi nhưng lại bất giác gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của Khải Ngôn, vẻ mặt chờ đợi, “Anh nếm thử đi, xem hương vị thế nào?”

Triệu Khải Ngôn cười cười gắp miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó anh nói, “Cũng được!”

“Chỉ cũng được thôi à?”

“… Ngon lắm!”

Nguyễn Tĩnh cười cười, “Triệu Khải Ngôn, anh thật đáng yêu quá!”

Sống đến hơn ba mươi tuổi đầu mà lần đầu tiên bị người ta dùng từ này để khen mình, Khải Ngôn quả thực hơi khó thích ứng, huống chi lời này lại phát ra từ miệng của Nguyễn Tĩnh. Đại thiếu gia hiếm khi đỏ mặt, “Đừng nói lung tung, ăn cơm đi!” Anh tỉ mỉ chọn một miếng thịt bò và bỏ vào cái bát ở trước mặt Nguyễn Tĩnh.

“Thứ Năm này bố mẹ anh từ nước Anh về đây, em có muốn gặp mặt không?”

“Có chứ. Nhưng mà em có phải chuẩn bị gì không, kiểu như lễ vật gặp mặt hay gì gì đó ấy?”

Không ngờ Nguyễn Tĩnh lại đồng ý dứt khoát như vậy, Khải  Ngôn âm thầm thở hắt ra một hơi, tâm tình vẫn còn khá phức tạp, khóe miệng không kìm được lại hơi cong lên, “Em không cần chuẩn bị lễ gặp mặt, chỉ cần đến nhận quà là được rồi.”

“A, như vậy chẳng phải lãi sao?”

Khải Ngôn cười nói, “Rõ là vậy rồi.”

Đúng lúc đó thì có một bóng người tiến về phía này. Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của một đồng nghiệp làm cùng văn phòng.

“Cô giáo Nguyễn, thực khéo quá!” Người này nói xong liền nhìn sang người ngồi đối diện với Nguyễn Tĩnh, “Đi ăn cơm trưa với bạn trai à?”

Nguyễn Tĩnh cười cười. Triệu Khải Ngôn gật đầu chào cô giáo kia và mỉm cười nhàn nhạt, “Chào!” Làm cho đối phương thật sự có chút thẹn thùng.

Đằng sau có người cất tiếng gọi, cô giáo liền cười cười vẫy tay chào và rời đi.

Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn chòng chọc vào Triệu Khải Ngôn trong ba giây rồi không khỏi mỉm cười, “Triệu Khải Ngôn, nói thực xem nào, em hình như đang trèo cao phải không?”

Khải Ngôn hiểu được ý của cô và có chút bất đắc dĩ. Anh nửa đùa nửa thật mở miệng, “Thế em có muốn giấu anh trong nhà không hả?”

“Em làm sao nuôi nổi anh.”

Triệu Khải Ngôn than nhẹ một tiếng. Anh cười nói, “Nguyễn Tĩnh, em nhất định chưa từng gặp một người khó đối phó như anh phải không?”

“Thực ra em vẫn đang cố gắng để vui vẻ đây.”

Khải Ngôn sáng mắt lên, anh lập tức cúi người hôn lên môi cô. Nguyễn Tĩnh kinh ngạc không thôi, còn đối phương thì đã khôi phục lại tư thế và như thể chưa có việc gì xảy ra.

“Anh cũng thật là… làm càn!” Nguyễn Tĩnh lấy lại tinh thần xong lại nhìn ra xung quanh, đây là lần đầu họ lớn mật hôn nhau ở nơi đông người thế này, may mà chỗ này khá khuất, hẳn là không có nhiều người chú ý tới một màn vừa rồi.

“Cuối tuần là sinh nhật em rồi, em định thế nào?” Khải Ngôn cười cười hỏi sang chuyện khác.

Nguyễn Tĩnh ồ lên một tiếng, “Sao anh biết ngày sinh của em?”

“Anh nhìn lén chứng minh thư.”

Người nào đó bật cười thành tiếng. Không thể tưởng tượng Triệu Khải Ngôn cũng làm được những loại chuyện thế này.

Cơm nước xong, hai người rời khỏi nhà hàng. Khải Ngôn thực tự nhiên cầm tay Nguyễn Tĩnh. Khi hai người ra tới cửa thì gặp một người đàn ông đang đi vào. Triệu Khải Ngôn không khỏi nhíu mày, còn người đi bên cạnh thì trái lại lại không có biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, như thể chỉ đi lướt qua mà không hề chú ý. Khải Ngôn thừa nhận, vào thời khắc đó, trong lòng anh thực sự có chút vui sướng.

“A Tĩnh?”

“Ừm?”

Triệu Khải Ngôn hơi hồi hộp một chút… Nguyễn Tĩnh không tập trung tư tưởng là vì ai?

Có một số việc Khải Ngôn cũng không muốn nghĩ sâu hơn. Với tình cảm hiện tại, anh tình nguyện tự cho mình đúng một chút.

Vòng một hồi đã tới thứ Năm. Triệu Khải Ngôn đã đặt trước một phòng trong nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc để thết đãi bố mẹ.

Bà Triệu nhấp hai ngụm trà đại mạch, gương mặt xinh đẹp khoan khoái giãn ra, “Khải Ngôn, chẳng phải con bảo sẽ dẫn bạn gái tới đây sao, người đâu?”

Khải Ngôn mỉm cười chống đỡ, “Hôm nay đúng lúc cô ấy có việc, cho nên…”

Triệu Lâm ở bên cạnh cười to, “Người nào mà giỏi thế hả?” Nói xong, cô ngồi xuống bên cạnh bà Triệu rồi dùng âm lượng bình thường mà nhẹ nhàng nói, “Chị dâu, em thấy Khải Ngôn đang lừa chị đấy. Em hay đi chơi với cậu ấy mà có thấy có bạn gái gì đâu.” Triệu Lâm nói xong lại trầm tư một giây, “Nếu có tính thì chỉ có một lần em đã giới thiệu bạn học đại học của em cho cậu ấy thôi. Khi ấy bạn em cũng có hẹn Khải Ngôn ra ngoài, nhưng mà…” Ánh mắt của Triệu Lâm hướng về phía người đàn ông anh tuấn đang thản nhiên uống trà, “Chẳng phải cháu đã từ chối Nguyễn Nhàn rồi sao?”

Khải Ngôn đặt chén trà xuống và lắc đầu thở dài. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang dò hỏi của mẹ và chỉ nói, “Hiện giờ con và cô ấy đang ở bên nhau, con nghĩ… con thực sự mê đắm cô ấy. Nếu có thể thì cô ấy sẽ là con dâu của mẹ đấy.” Khải Ngôn nói xong lại cười khẽ, “Tên cô ấy là Nguyễn Tĩnh.”

Lúc ấy, trên mặt của Triệu Lâm lộ rõ vẻ hoàn toàn khiếp sợ và không thể tin được. Còn bà Triệu thì có chút an ủi. Bà cứ tưởng đứa con luôn làm theo ý mình này định độc thân cả đời, “Hay là buổi tối đưa tới đây cho mẹ nhìn một cái, để mẹ xem người làm cho đứa con vĩ đại của mẹ mê muội là người thế nào?”

Khải Ngôn gật đầu, “Để con hỏi lại cô ấy đã.” Ngữ khí đơn giản nhẹ nhàng của Khải Ngôn làm người nghe không tài nào phát hiện được anh quan tâm tới Nguyễn Tĩnh đến mức nào.

Giữa không khí trò chuyện bàn tán sôi nổi, trong lòng Triệu Khải Ngôn lại chìm trong nặng nề.

Anh nhớ tới cuộc gọi lúc trước, người nghe điện không phải là cô. Mà anh nhận ra giọng nói ấy hình như là của Tưởng Nghiêm?