Cớ Sao Nói Không Yêu

Chương 35




Edit: Cam



Sáng sớm ngày cuối tuần, Nguyễn Tĩnh thức dậy liền đi xuống phòng khách thì trông thấy mấy đứa em họ một trai hai gái đang ngồi xem TV. Gần đây các chú bác đều ở lại nơi này nên đám con cái được nghỉ học cũng về đây cả.

“Chị họ, chị dậy rồi à!” Diệu Diệu mười lăm tuổi nhìn thấy Nguyễn Tĩnh đầu tiên. Cô bé liền chạy tới, “Nguyễn Hiểu Phong này xấu lắm chị ơi, lớn như vậy rồi mà còn xem hoạt hình SpongeBob SquarePants nữa!”

“Chị mà không thế à, còn xem cái gì mà “Cừu vui vẻ và Sói xám” nữa chứ!” Đứa bé trai mười tuổi cáu kỉnh cũng không vừa.

Nguyễn Tĩnh vừa đi về phía phòng ăn vừa đề nghị, “Được rồi. Hiểu Phong tới phòng chị xem, còn bọn em thì xem ở đây, như vậy thì không còn chuyện gì nữa chứ?”

“Sao lần nào em cũng phải nhường thế nhỉ!” Đứa bé trai lầm bầm rồi đi lên tầng. Nguyễn Hiểu Phong này có tiếng là có tác phong của ông vua con, rất khó hầu hạ, nhưng nó lại rất biết nghe lời Nguyễn Tĩnh.

“Chị họ, lần trước chị có nói sẽ dạy chúng em Võ Đang quyền hay Thái Cực quyền gì đấy, chị còn nhớ không?” Hai đứa bé gái không xem TV mà theo Nguyễn Tĩnh vào bếp.

“Chị nhớ. Nhưng mà hôm nay không được. Chị có việc rồi.” Nguyễn Tĩnh vừa mở tủ lạnh thì âm báo tin nhắn vang lên. Cô vừa lấy đồ vừa mở máy ra xem, “Anh mới làm thủ tục, máy bay lùi lại một giờ, bên này mưa bão khiến người ta cực kỳ phẫn nộ.”

Nguyễn Tĩnh nhắn lại, “Bên này thời tiết tốt lắm, trời quang mây tạnh.”

“Anh càng muốn nhanh chóng quay về tổ quốc.”

Nguyễn Tĩnh cười cười buông di động xuống. Khi xoay người lại, cô phát hiện có hai ánh mắt sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn mình.

“Bạn trai của chị phải không ạ? Phải không?” Những cô bé mười lăm mười sáu tuổi rất hứng thú đối với loại chuyện này.

“Đúng rồi.” Nguyễn Tĩnh bất lực đi ra ngoài nhưng hai đứa hiển nhiên chưa thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, “Anh ấy có đẹp trai không ạ?”

“Chị họ, anh ấy làm nghề gì? Hai người quen nhau thế nào ạ?”

Nguyễn Tĩnh hơi đau đầu, “Hai vị nữ cảnh sát, cho phép tôi ăn xong bữa sáng được không ạ?”

Lúc này Nguyễn Nhàn cũng đã vào phòng bếp. Nhìn thấy hai đứa em đang quấn lấy Nguyễn Tĩnh, cô vung tay lên, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng chen chúc ở đây vướng tay vướng chân nữa!”

Hai đứa vốn sợ chị cả liền lập tức chạy ra ngoài.

Nguyễn Tĩnh lườm Nguyễn Nhàn một cái, “Chị sao thế?”

“Đau đầu muốn nứt ra rồi đây này, chóng mặt nữa. Loại rượu gì mà vừa tác dụng chậm lại vừa lâu thế không biết.”

“Vodka pha thêm bia.”

Nguyễn Nhàn bật cười thành tiếng, “Miệng lưỡi của em thật đúng là ngàn năm như một đấy nhỉ.”

“Chị vui là được rồi.”

“A, hay đấy, học ai cái câu văn vẻ này vậy?”

“Triệu Khải Ngôn.” Nguyễn Tĩnh vừa cười vừa bước ra khỏi phòng bếp.

“Khó mà tưởng tượng được!”

Chập tối, Nguyễn Tĩnh rời khỏi nhà định tới sân bay, kết quả là phát hiện ra ba đứa nhỏ trong nhà đã trốn trên xe từ lúc nào, “Chị họ định ra ngoài à? Ha ha, cho bọn em đi cùng được không? Chị biết đấy, nếu ở một mình với chị cả, bọn em sẽ cảm thấy căng thẳng.”

“Chị ấy cũng chẳng phải là hồng thủy mãnh thú, bọn em sợ cái gì?”

“Dù sao bọn em cũng phải đi cùng chị!”

“Xem ra câu này mới là lời nói thật.” Nguyễn Tĩnh lắc đầu cười nói, “Thắt dây an toàn vào, nếu không thì xuống xe!”

Ba đứa nhóc ngồi phía sau nhảy nhót vui sướng một hồi. Nguyễn Tĩnh vừa khởi động xe vừa nghĩ thầm, đợi lát nữa Triệu Khải Ngôn trông thấy cảnh này thì không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Khi tới sân bay, Nguyễn Tĩnh đợi chưa được bao lâu thì một bóng người anh tuấn gọn gàng đã từ cửa khẩu đi về phía cô. Anh luôn có thể dễ dàng phát hiện ra cô như vậy. Nguyễn Tĩnh mỉm cười chờ anh tới gần.

Đối phương rất lịch sự ôm vai cô và chỉ hôn nhẹ lên hai má, “Em đã biết thế nào là “Một ngày không gặp dài ba thu” chưa?”

“Nhưng dù sao vẫn khỏe phải không?” Nguyễn Tĩnh trêu chọc tiếp một câu.

Triệu Khải Ngôn cười cười ôm sát người ở bên lại một chút. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, “Anh hỏi em một chuyện được không?”

Nguyễn Tĩnh khẽ nhướng mày, “Anh hỏi đi!”

“Tối nay em có rảnh không?”

“Làm gì?”

“Không có em anh không ngủ được.”

Nguyễn Tĩnh bật cười, “Phải để chị em nghe thấy mấy lời này của anh mới được, chị ấy đỡ phải suốt ngày bảo em phá hủy hình tượng của anh.”

“Xem ra trong mắt em hình tượng của anh đã thực sự sụp đổ rồi đấy nhỉ.” Lúc này, ba hành khách ngồi trong xe đã nhô đầu ra vẫy vẫy tay về phía này. Triệu Khải Ngôn nhìn người đi bên cạnh.

“Tới diện kiến tập đoàn người nhà của em đi!”

Từ trước đến nay Khải Ngôn vốn luôn xử sự không hề sợ hãi, “Vinh hạnh!”

Nguyễn Tĩnh lên xe và ngồi vào vị trí ghế lái. Triệu Khải Ngôn mang hành lý để ra đằng sau rồi mới lên xe.

“Anh là bạn trai của chị họ em phải không?”

“Anh tên gì thế?”

“A, anh còn đẹp trai hơn cả thầy dạy toán của em nữa đấy!”

“Anh phải cao một mét tám ấy nhỉ?”

Khải Ngôn quay sang hỏi người bên cạnh, “Anh có cần phải trả lời từng câu hỏi một không?”

“Tùy ý ngài!” Nguyễn Tĩnh vừa cười cười vừa khởi động xe.

Khi tới chỗ ngoặt Nguyễn Tĩnh mới nhớ tới một chuyện, “Bố anh ở bên kia thế nào rồi ạ?”

“Không việc gì. Tranh chấp bản quyền ấy mà, loại chuyện này cũng không phải hiếm gặp.” Khải Ngôn day day thái dương, “Có điều chuyện này làm tâm trạng của ba anh có chút không tốt thôi.”

“Xem ra gần đây thời vận của chúng ta không được tốt lắm nhỉ.”

“A Tĩnh, em có tâm sự phải không?” Khải Ngôn rốt cuộc nhìn sang cô và nói, “Triệu Lâm có nói sơ qua với anh rồi, nhưng nếu em không muốn nói tới chuyện đó thì anh cũng không miễn cưỡng. Anh chỉ muốn em hiểu rằng, em không vui thì anh sẽ càng cảm thấy khổ sở hơn, anh… mong có thể giúp đỡ được em.”

“Khải Ngôn, anh đang căng thẳng đấy à?” Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Triệu Khải Ngôn khụ một tiếng, trong giọng nói biểu lộ chút oan ức, “Đúng, anh sợ em nghĩ anh nhiều chuyện. Em có biết là em luôn thích tự mình giải quyết mọi chuyện không?”

“Thật vậy à?” Nguyễn Tĩnh khẽ nở nụ cười, “Nhưng mà hiện giờ tinh thần của em hình như đang ỷ lại vào anh rồi.”

Lời này đã khá rõ ràng. Ánh mắt của Khải Ngôn chợt lóe lên, trên mặt có chút dao động.

“Cũng không ổn lắm nhỉ!” Khải Ngôn ngước mắt lên gương chiếu hậu nhìn ba vị khách quý đang ngồi đằng sau.

“Hửm?” Nguyễn Tĩnh dùng ánh mắt dò hỏi.

Đối phương chỉ mỉm cười. Dù sao cũng không thể nói Triệu Khải Ngôn anh vì một câu nói mà nảy sinh chút xúc động mơ hồ được. Gần đây, mọi hành động của anh luôn được khắc chế rất cẩn thận, vậy mà vẫn có chút lộn xộn khi ở trước mặt Nguyễn Tĩnh. Khải Ngôn nhắc nhở chính mình cần phải xử lý vấn đề một cách nghiêm cẩn và lý trí một chút.

“Ngày mai đi ăn một bữa với anh nhé? Một mình, hai người.”

“Được ạ.” Nguyễn Tĩnh thấy anh lại vươn người và lấy tay day day huyệt thái dương, “Có phải mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi cho tốt không?”

“Những lúc phải chạy ngược chạy xuôi thế này anh thỉnh thoảng hay mất ngủ, giờ đã thành thói quen rồi.”

“Thói quen này cũng không tốt chút nào.”

Khải Ngôn tỏ vẻ sửng sốt.Anh lập tức cười nói, “Anh sẽ sửa chữa.”

Nhóm ba người đằng sau vẫn thì thầm từ nãy tới giờ đã phái được một đại diện ra mặt. Diệu Diệu hướng đôi mắt đen láy về phía Triệu Khải Ngôn, “Anh nhất định có biết bơi phải không? Anh dạy bọn em bơi lội được không?”

“Được thôi!” Đối phương tỏ vẻ rất có thiện chí.

“Mọi người trong nhà em đều có chút sợ nước nhưng cũng đều muốn vượt qua nó.” Nguyễn Tĩnh cười cười giải thích.

Khải Ngôn có chút hứng thú liếc mắt nhìn cô một cái, “Vậy sao em không tới tìm anh?”

“Em sợ làm phiền anh.”

“Khách sáo quá!”

Bầu không khí hòa hợp kéo dài suốt con đường tới nhà trọ của Triệu Khải Ngôn. Ba đứa nhỏ còn muốn lên lầu đùa nghịch một trận nhưng Nguyễn Tĩnh đã cảnh giác ngăn lại, “Lần sau còn đến mà! Ngoan nào, anh ấy cần nghỉ ngơi.”

“Chị họ keo kiệt quá!” Mấy cô bé đương nhiên là không vui.

“Bọn em chỉ lên đó nhìn một cái thôi mà!”

“Lên ngồi một chút đã! Trẻ con mà đã hiếu kỳ thì phải thỏa mãn ngay. Với lại, anh cũng muốn ở bên em thêm một chút. Mình đã năm ngày không gặp rồi, đúng không?”

Khải Ngôn nói chuyện luôn ôn nhu và có lý làm người ta rất khó cự tuyệt. Nguyễn Tĩnh vừa xuống xe liền nhắc nhở một chút, “Ở lại tối đa là một giờ thôi nhé, trước bảy giờ em phải đưa mấy đứa trả lại cho ba mẹ chúng rồi.”

Mấy đứa nhỏ đã chạy đi trước. Triệu Khải Ngôn bỗng cúi người nhẹ nhàng hôn cô. Nguyễn Tĩnh nghi ngờ nhìn anh. Người này lại tự nhiên nắm lấy tay cô, “Đi thôi! Một tiếng thực ra cũng không dài lắm đâu.”

Mấy người đi thang máy lên lầu. Cửa vừa được mở, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Một đám người từ phòng bếp xộc ra, trong đó có hai người bưng theo một cái bánh ngọt thật to, “Hoan nghênh trở về, Leicester! Happy birthday!”

Thành thực mà nói, không chỉ Nguyễn Tĩnh mà Triệu Khải Ngôn cũng bị bất ngờ này làm cho trở tay không kịp. Còn đám khách không mời mà tới kia cũng không đoán trước được trừ Khải Ngôn ra còn có một lady* đang bị anh kéo tay lôi vào. Cả bọn nhất thời không biết nên tiếp tục thế nào, bởi vì màn kế tiếp là định để KK tiến lên hôn anh.

(*Lady: Quý cô)

Nguyễn Tĩnh là người lấy lại phản ứng trước tiên. Cô nhướng mày, “Xem ra một giờ cũng không được rồi.”

Khải Ngôn đã quay sang hỏi bọn họ, “Sao mọi người vào đây được?”

“Sorry, Khải Ngôn! Bọn tớ vốn định khiến cậu kinh ngạc và vui vẻ, kết quả là… hình như kinh ngạc còn hơn cả vui vẻ rồi.” Một người đứng ra nhận trách nhiệm giải thích, hy vọng việc làm tự tiện của bọn họ không làm Triệu Khải Ngôn khó chịu, nếu không thì chuyện lớn không ổn rồi.

Nguyễn Tĩnh thấy người bên cạnh nhíu nhíu mày thì mỉm cười và vỗ vỗ lên tay anh, “Đừng phụ tấm lòng của người khác mà! Em về trước vậy.”

“A Tĩnh…” Khải Ngôn giữ chặt tay cô lại, nhưng nghĩ đến chuyện Nguyễn Tĩnh trước nay vẫn nói gì làm nấy, anh đành suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói, “Khi nào về đến nhà thì gọi điện cho anh nhé!”

Nguyễn Tĩnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Khải Ngôn vẫn chưa buông tay mà kề sát tai cô nói nhỏ, “Hôm nay chỉ là tiệc xã giao, mai mới là ngày bảy tháng mười âm lịch, em đi với anh nhé!”

Thì ra lúc trước anh hẹn cô đi ăn là có lý do. Nguyễn Tĩnh nhớ lại ngày sinh nhật của mình bị anh biến thành một bữa tối mệt nhọc mà cho đến tận bây giờ vẫn làm cho cô nóng cả mặt, “Em biết rồi!” Nguyễn Tĩnh bảo Diệu Diệu đi trước ấn thang máy rồi quay đầu lại gật gật với anh, “Em đi nhé!”

Lúc này, đám người ở bên trong đã bị làm cho kinh ngạc hoảng sợ cứng cả người. Cái tên Triệu Khải Ngôn vốn mắt cao hơn đỉnh đầu và khó nắm chắc này lại… kéo tay con gái nhà người ta không cho về.

Ba phút sau, Khải Ngôn day day ấn đường đi vào nhà và lễ độ nói một câu, “Mọi người cứ tự nhiên, tôi đi ngủ trước!” Người nói xong liền đi vào phòng, để lại bên ngoài cả một mảng yên tĩnh. Mọi người đồng loạt cảm khái: Hôm nay thật đúng là được mở rộng tầm mắt!