Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu

Chương 8




Thương Huyền không biết mình bị hắc yêu hồ lăn qua lộn lại ép buộc bao lâu, thân thể bị cắm vào bao nhiêu lần nữa.

Kỳ Mặc đã giam cầm hắn nhiều ngày trên giường, không cho hắn bất cứ y phục gì để mặc, hưng trí liền quấn lấy hắn không buông, còn dùng vật cứng nóng rực kia tiến vào trong cơ thể hắn, mở rộng huyệt sau ra mãnh liệt ra vào, còn làm bộ mệt nhọc, đàng hoàng nói là luyện “thúc tu” (thúc = trói buộc), sau đó tiếp tục đỉnh vật thô dài kia vào cơ thể của hắn.

Đợi đến khi Kỳ Mặc “thúc tu” xong xuôi, cởi bỏ trói buộc trên người Thương Huyền ra, thì hắn đã lưng đau chân nhũn trên giường, không cử động được, sau huyệt cảm giác như vẫn còn vật to thô cứng cắm bên trong làm hắn trướng đau, nằm tận hai ngày lấy lại thể lực nhưng đi lại vẫn có chút khó khăn.

Lãnh Thu đưa y phục màu trắng tới cho hắn mặc, lại chuẩn bị thức ăn chay cho hắn, Thương Huyền ăn hết sạch, mới cảm giác có thể khôi phục được chút thể lực, hắn tu luyện Tích Cốc nóng vội, sư tôn cũng nói hắn tu luyện khá nhanh, bởi vậy không thể không ăn hoàn toàn, hơn nữa mấy ngày nay bị ép buộc, hắn thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ bị hắc yêu hồ làm đến chết trên giường.

“Công tử, đại thiếu gia đợi người ở “Nhàn Vân trai” Lãnh Thu nói trong lúc dọn dẹp đĩa bát.

“Nhàn Vân trai?” Thương Huyền vẻ mặt mờ mịt, tuy rằng hắn đến phủ đệ của hắc yêu hồ cũng được vài ngày rồi, nhưng gần như không rời khỏi gian phòng này.

Lãnh Thu Thủy sóng mắt vừa chuyển, lập tức hiểu được, hơi nở nụ cười xấu xa.

“Công tử đợi chút, Thu nhi dọn dẹp xong xuôi sẽ đưa người đi.”

Lãnh Thu nhanh nhẹn dọn dẹp phòng qua một lần, mới nhảy nhót đi tới trước mặt Thương Huyền dẫn đường cho hắn. Trên đường tới “Nhàn Vân trai”, hai người đụng phải không ít thị tì trong phủ, thoạt nhìn đều là mười sáu, mười bảy tuổi, diện mạo thanh tú, người nào cũng vẻ ngoài đẹp đẽ, ai cũng khách khí vấn an hành lễ với hắn, khiến cho Thương Huyền không được tự nhiên. Còn gặp được một vài người nam nữ diện mạo xuất chúng, khí chất lại không giống nhau, hoặc là thân mật gọi hắn là “Đại tẩu” sau đó đánh giá từ trên xuống dưới, hoặc là thái độ đạm mạc nhưng vẫn rất lễ phép ân cần hỏi thăm hắn, những người đó diện mạo giống Kỳ Mặc, trên người có khí tức của yêu hoặc tiên, hiển nhiên là đệ đệ, muội muội của hắc yêu hồ.

Lãnh Thu đưa Thương Huyền tới “Nhàn Vân trai”, đẩy cửa gỗ ra cho hắn, khi hắn bước vào trong liền ngay lập tức đóng cửa lại. Kỳ Mặc ăn mặc chỉnh tề, đàng hoàng ngồi ngay ngắn trước án thư múa bút, tận đến khi viết xong chữ cuối cùng mới buông bút ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười tuấn nhã với hắn.

“Tiểu Huyền, ngươi tới rồi.”

Nếu không phải là đã biết rõ hành vi phóng túng, dâm đãng của hắc hồ yêu trên giường, nhìn Kỳ Mặc khi áo mũ chỉnh tề, chỉ cho rằng hắn thật đúng là một thư sinh tuất dật nho nhã, hào hoa… Đáng tiếc, hoàn toàn không có chuyện như vậy, Kỳ Mặc cầm tờ giấy Tuyên Thành trên bàn lên thổi thổi, sau đó giơ ra, trên mặt giấy chính là hai chữ “Thương Huyền”, thể chữ thật đúng là dễ nhìn, nhưng có phần mềm yếu, mê hoặc.

“Trong lòng ta, tư thái của nương tử chính là mê hoặc như vậy!” Kỳ Mặc cười tủm tỉm nói, Thương Huyền nhìn thể chữ kia, tức giận và xấu hổ lập tức ùa lên trong lòng, một lúc sau mới bình tĩnh lại như thường.

Kỳ Mặc cười lỗ mãng, đứng dậy cầm lấy kiếm Thanh Vân treo trên tường ngay sau lưng y ném cho Thương Huyền. Thương Huyền nhận lấy thanh kiếm đã lâu không được chạm tới, “xoạt” một tiếng rút một nửa ra, kiếm Thanh Vân kêu lên ong ong, tựa như muốn đáp lại chủ nhân.

“Ngươi không sợ ta sẽ nhân cơ hội này mà gây bất lợi cho ngươi sao?”

Kỳ Mặc cười hắc hắc, lạnh nhạt trả lời “Thứ nhất, Tiểu Huyền, ngươi rất chính trực, khinh thường kẻ tiểu nhân; thứ hai, cho dù ngươi thật sự dùng kiếm Thanh Vân chém ta, kiếm kia cũng không thể gây chút thương tích nào cho ta, tại sao ta lại phải lo lắng?”

Thương Huyền trầm mặc thu kiếm lại, hắn biết tu vi của mình và hắc hồ yêu chênh lệch quá lớn, chỉ sợ đây chính là lí do làm cho kiếm Thanh Vân một sợ tóc của Kỳ Mặc cũng không thể tổn hại. Khi còn sống, hắn thật sự có thể đánh bại hắc yêu hồ, rời khỏi đây sao?

“Tiểu Huyền, lại đây!”

Kỳ Mặc vẫy tay gọi hắn, Thương Huyền do dự một chút, vẫn đến gần.

“Về sau, sách trong “Nhàn Vân trai”, ngươi có thể tùy tiện lấy đọc. Đây là một bộ sách tên là “Phái Thanh Vân” có nói đến bí tịch tu luyện, chỉ cần có thể thông hiểu đạo lý, một nửa tiên yêu trong lục giới này ngươi đều có thể đối phó, mấy người trong môn phái các ngươi bao gồm cả sư phụ ngươi cũng sẽ không còn là đối thủ của ngươi!”

Thương Huyền hơi trợn to mắt, cầm lấy một quyền điển tịch trong đó lật xem, càng xem càng nhập thần, ngay cả cái tay xấu xa của Kỳ Mặc mò vào trong vạt áo của hắn, hắn cũng không hề phát giác ra. Tận đến khi bàn tay ấm áp kia tập kích lên lồng ngực của hắn, một tay thuận thế kéo tiết khố, xoa nắn lên mông hắn, hắn mới giật mình hồi thần.

“Kỳ Mặc!”

“Ai, Tiểu Huyền ngươi cuối cùng cũng chịu gọi tên ta rồi.” Kỳ Mặc cắn lên vành tai hắn, sắc tình liếm.

“Ngươi……ngươi….”

“Tiểu Huyền, ngươi đã đồng ý song tu với ta rồi.” Kỳ Mặc liếm lên gáy hắn, làm cho Thương Huyền run rẩy cả người.

“Nhưng ở đây……ưm……dừng tay…..”

“Ở đây thì sao? Không ai nói song tu cứ phải là ở trong phòng ngủ mà! Tiểu Huyền ngươi thật đáng yêu. Ta đã nhịn hai ngày rồi, hơn nữa ta cũng đã cho ngươi xem hết bí tịch quan trọng nhất trong phủ của ta, chỗ tốt chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”

Thương Huyền thật sự bội phục khả năng ngụy biện của Kỳ Mặc, hắn không thể bác bỏ dù chỉ một câu. Kỳ Mặc vén trường bào của hắn lên, cởi quần dài của hắn xuống tận dưới đầu gối, lấy tay xoa nắn hai cánh mông mềm mềm lại co dãn kia, kéo sang hai bên, tách thứ ở giữa ra, hai ngón tay cái ấn lên huyệt khẩu, ma sát ấn ấn, vuốt lên nếp nhăn trên tiểu huyệt.

Thương Huyền bóp điển tịch trong tay đến biến dạng, hắn dán người trên giá sách, chỉ cần nghĩ đến chuyện hắc hồ yêu lại muốn đưa dục vọng khiến cho người ta sợ hãi kia chen vào trong cơ thể hắn, thân thể hắn liền bắt đầu mẫn cảm run lên, vừa muốn trốn tránh, vừa thẹn thùng khát cầu.

Kỳ Mặc quả nhiên cởi bỏ khố của mình ra rất nhanh, dán côn th*t sưng to lên trước huyệt khẩu, ma sát trêu đùa bên ngoài. Y thấy bên tai Thương Mặc đã đỏ rực lên, động tác không ổn định, hô hấp có phần gấp gáp, vội vàng, mông không thể khống chế mà ưỡn lên, dán sát vào người y, có ý muốn hùa theo.

Y cảm thấy thật vừa lòng với phản ứng thân thể như vậy, điều giáo mấy ngày trước quả nhiên có hiệu quả, thân thể của nương tử bảo bối đã biết hưởng ứng và khao khát y.

“Tiểu Huyền, ngươi muốn ta cắm vào, dùng lực thao ngươi phải không?”

Kỳ Mặc dán ngay sau lưng hắn, mút cổ hắn, Nhàn Vân trai vốn có cảm giác thư hương, giờ phút này đã ngập tràn bầu không khí kiều diễm.

Thương Huyền không nói một lời, bản điển tịch kia nắm chặt trong tay, đầu ngón tay đều đã trở nên trắng nhợt. Khí tức của hắc yêu hồ phun lên cổ hắn, loại chuyện bí mật như vậy lại mang theo khí thế và mùi hương thành thục của giống đực, khiến cho hắn chỉ cần ngửi một hơi đã nhịn không được mà nhũn eo ra. Phân thân nóng bỏng dán sát bên ngoài huyệt hắn, hắn lại bị bao giữa hai tay hắc yêu hồ, có cảm giác bị giam cầm, áp bách, lại đồng thời có cảm giác… an toàn…. Hắn hẳn là điên rồi.

“Hay là, Tiểu Huyền, ngươi tiếp tục xem sách của ta, ta chuyên tâm làm việc của ta vậy!”

Kỳ Mặc cười hì hì, thẳng eo đẩy mạnh vào trong. Nghỉ ngơi hai ngày, nội bích huyệt khẩu lại bị vật cứng xâm nhập, Thương Huyền thở hổn hển một hơi, Kỳ Mặc liền thuận thế sáp nhập toàn bộ nam căn của mình vào.

“A!”

Tư thế đứng thẳng khiến cho côn th*t lúc vào có chút khó khăn, nhưng sau khi cắm vào xong lại cảm giác có thể đâm vào thật sâu, có thể trực tiếp chạm vào chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể. Hai tay Kỳ Mặc ép cánh mông hắn sang hai bên làm lộ ra tiểu huyệt bên trong, làm cho Thương Huyền phải dùng mông kẹp chặt côn th*t của y, ma sát ra vào, lên xuống, miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Thương Huyền một tay cầm sách, một tay bấu chặt vào giá sách, Kỳ Mặc dùng lực cắm vào rút ra, làm cho thân thể hắn trên dưới đều bị xóc nảy, thân thể không ngừng cọ xát giá sách.

“Ưm…..hừ……a…..a…a…a”

Thân thể lập tức nóng lên dưới va chạm kịch liệt, tựa như muốn đáp lại khoái cảm mà kẹp chặt lấy, mỗi khi bị hắc yêu hồ đâm chọc, khoái cảm xâm nhập tựa như nước triều dâng lên, toàn thân trên dưới nơi nơi, đều bị cuốn vào lốc xoáy tình dục, trốn không thoát.

“Bộp” một tiếng, sách trong tay Thương Huyền cuối cùng vẫn không giữ được, rơi xuống đất. Thân trên của hắn tựa hẳn lên giá sách để giữ thăng bằng, Kỳ Mặc đằng sau vẫn đang ấn mông hắn mạnh mẽ lên xuống, ma sát nhanh mạnh làm cho hạ thân tê dại cứng lên, huyệt khẩu bị tách ra cọ xát mang theo chút cảm giác đau đớn, nhưng cảm giác căng trướng lại càng nhiều hơn.

Cảm giác cường liệt thoải mái này tựa như độc Anh túc, một lần bị dính phải liền khó có thể thoát thân, làm cho người ta phải đắm chìm, trầm mê, dục tiên dục tử, lập tức lâng lâng như bay, chìm đắm trong bể dục. Thân thể như bị một lực vô hình trói buộc, toàn bộ linh hồn đều bị giam cầm trở nên mê ly, không thể trốn thoát.

Hai tay Kỳ Mặc trượt xuống dưới, vuốt ve da thịt mềm mại mịn màng mẫn cảm trong đùi Thương Huyền, sau đó mạnh mẽ kéo hai chân hắn sang hai bên trái phải, làm cho mình xâm nhập ra vào càng tiện hơn, nhanh hơn.

“Hư…a…..a……..ừm…..ha…..ưm…….ưm…….a…..a..a…..”

Sau khi đồng ý với hiệp nghị hoang đường này của hắc yêu hồ, miệng Thương Huyền rên rỉ nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, càng ngày càng khó có thể phủ nhận bản thân mình. Hắn trốn tránh một mặt bình thường chưa bao giờ nghĩ tới của mình, không thể cự tuyệt cũng chỉ có thể thừa nhận, thân thể càng có ý hùa theo. Kỳ Mặc lúc này nâng một chân Thương Huyền gác lên giá, góc độ côn th*t tiến vào càng thêm tinh vi, nội bích càng dễ bị ma sát vào nơi không dễ dàng đụng tới, gợi cho Thương Huyền khoái cảm xa lạ nhưng cường liệt.

“Ưm…..hừ……..a…….a.a….a….đừng như vậy mà…..không muốn……a…….”

Thương Huyền hơi lắc đầu cự tuyệt tư thế xấu hổ này, Kỳ Mặc đương nhiên là ngoảnh mặt làm ngơ, càng không muốn y càng phải khi dễ hắn, nghe thấy tiếng khóc lóc, cầu xin của hắn mà cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ.

“Vì sao lại không muốn? Có phải làm như vậy càng khiến ngươi thích, thoải mái, thích đến nỗi ngươi quên mất mình tên là gì không?”

Kỳ Mặc tà ác nói, cắn vào vành tai hắn, tiếp tục trượt vào trong cơ thể Thương Huyền.

“Ô….ô…..ưm……a……..không muốn……..hừ….ư…..a..a….”

Thương Huyền chỉ có thể vừa ưỡn mông, vừa rên rỉ, vừa chống cự cầu xin tha, Kỳ Mặc tựa hồ lại càng thêm càn rỡ. Một tay đè chân hắn xuống, một tay xoay mặt hắn ra sau, quấn lên môi lưỡi hắn, hạ thân trừu sáp nhanh mạnh. Thân thể Thương Huyền đã nhũn xuống chỉ có thể vịn vào trên giá sách, chỉ cần Kỳ Mặc vừa rời ra, hắn sẽ lập tức ngã xuống đất.

“Hảo bổng……. Tiểu Huyền….nương tử……ngươi hảo bổng…….quá tuyệt vời…….. vừa nóng vừa chặt…..ưm…..ha……..”

Kỳ Mặc cúi đầu thở gấp, chìm đắm trong thân thể Thương Huyền mang lại cho y cảm giác thỏa mãn, lại trừu sáp thêm vài chục cái, mới bắn tinh dịch nóng bỏng đặc sệt vào trong cơ thể hắn.

“A……ưm a……a..a a~”

Thân thể Thương Huyền từ trong ra ngoài đều run rẩy, co rút, lập tức chính là một cảm giác nóng rực ẩm ướt mà trống rỗng.

Kỳ Mặc chậm rãi thả chân hắn xuống, Thương Huyền dựa vào giá sách, hai chân run rẩy, miễn cưỡng dùng đầu gối dựa vào ngăn tủ mới không yếu đuối trượt người xuống. Kỳ Mặc rút ra, nhét dục vọng nửa cương về lại trong quần, nhặt tiết khố của Thương Huyền lên, dùng mảnh vải kia lau lung tung trên chỗ không sạch sẽ trên hai chân và chỗ kia của Thương Huyền, sau đó kéo quần lên hộ hắn, chỉnh lại vạt áo.

“Nương tử, ngươi cứ từ từ đọc sách, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Kỳ Mặc cười hì hì, ôm lấy hắn cắn vài cái trên cổ hắn, sau đó mặt mày hớn hở đẩy cửa rời khỏi Nhàn Vân trai.

Hắc….hắc yêu hồ này, chỉ nói cho hắn biết bí tịch ở đâu, liền quấn hắn muốn làm một trận. Nều sau này còn có điển tịch trân quý gì đó, không phải…..không phải sẽ…..

Thương Huyền che mặt ngồi xổm trên đất, nhặt sách lên ôm vào trong ngực, ảo não một phen. Hắn có cảm giác như đã lên nhầm thuyền giặc, đáng giận nhất là, ngay cả quyền lựa chọn lên thuyền nào hắn cũng không có!

Sư tôn….sư tôn…. Hắn còn có thể trở lại phái Thanh Vân được nữa không?