Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 12




~ Phù…~ Cơn gió nhẹ lướt qua làm cho mọi vật khẽ rung động, vuốt mái tóc bị gió thổi, nó đưa mắt nhìn xa xăm…

-Sao không về, giờ này còn ngồi đây?-Tiếng nói quen thuộc vang lên, không buồn ngoảnh mặt lại nhìn, nó tiếp tục dán mắt vào những dòng chữ.

-Chưa muốn về, còn ông, sao chưa về?

-Tôi cũng chưa muốn về.-Huy trả lời rồi ngồi xuống bên cạnh nó, hai người im lặng hồi lâu. Như để phá tan không khí ngột nhạt này, nó quyết định mở miệng.

-Ông không về cùng với Uyên sao? Hai người…yêu nhau mà?-“Trời ơi, làm điều ngốc ngếch gì thế này?”

-Hả, bà nói tôi hả?

-Không nói ông thì còn nói ai vào đây?

-Cô ấy có xe đưa rước riêng, không cần tôi đưa đón.

-À…

-Mà, bà sao còn ở đây? Hân khỏe lại chưa?-Hắn muốn chuyển chủ đề nên hỏi nó về cô bạn thân đang ở trong bệnh viện. Nhớ đến Hân Hân, bất giác nó thở dài.

-Hình như Phong và Hân có tình cảm với nhau.

-Tôi cũng nghĩ vậy.

-Nhưng Minh Phong là một tên đào hoa thứ thiệt, liệu cậu ấy có yêu Hân Hân thật lòng không?-Nó nhìn hắn mà hỏi với ánh mắt hi vọng khiến hắn bối rối, hắn hiểu Phong hơn ai hết, cậu bạn thân duy nhất với hắn từ bé. Phong đúng là một tay ăn chơi thứ thiệt, đúng chất một playboy, nếu nói là bạn gái cậu ta thì đếm không xuể, hôm nay cô này, mai cô khác. Nhưng có lẽ người được gọi là người yêu có lẽ chỉ có cô gái có tên …Mai Chi. Lần này, hắn thực sự không biết trong lòng cậu Hân Hân như thế nào.

-Tôi cũng không biết, nhưng như tôi thấy, từ trước đến giờ, con gái ngất trước mặt cậu ta, cậu ta luôn bước qua không để ý, trường hợp của Hân Hân có lẽ là lần đầu.

-Hazii, tôi và Hân Hân là bạn thân từ nhỏ, con nhỏ đó đừng tưởng nó cứ hay đùa đùa giỡn giỡn, là con nhà giàu là nó hạnh phúc. Nó khổ lắm. Có lẽ định mệnh sinh ra nó đã phải mồ côi mẹ từ bé lại luôn dính phải nguy hiểm của các băng đản thế giới ngầm.

-Tôi hiểu.

-Làm sao mà ông hiểu được. Ông đâu phải cô đơn trong căn biệt thự to lớn với vô số người hầu kẻ hạ mà không có một chút tình yêu thương của cha mẹ, ông đâu có phải trải qua cái tuổi thơ mà không có nổi một người bạn…mãi đến khi gặp tôi, liệu Phong có thể bù đắp cho nó những khổ cực nó đã phải chịu không?-Nhớ đến hoàn cảnh của Hân, nó bắt đầu rưng rưng…

Nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trong suốt trên khuôn mặt nó, hắn chậm rãi…

-Hà…tôi kể cho bà nghe nhé…Có một cậu bé, từ khi sinh ra đã có số kiếp phải trở thành một người cứng rắn, vì không cứng rắn cậu sẽ không sống được trong cái xã hội này. Từ nhỏ, cậu phải đối mặt với sự khắt khe và lạnh lùng của người cha với những bài tập luyện khó khăn, cậu lớn lên như thế.May mắn cậu quen được một người bạn, một người để cậu tâm sự. Rồi đến năm 15 tuổi, cậu gặp tình yêu đầu đời…Cô bé với mái tóc màu nâu hạt dẻ, đôi mắt to tròn nhìn ngây thơ, cô ấy xinh xăn và đáng yêu, họ yêu nheu, cái gọi là tình yêu đầu đời cũng khiến cho cậu thay đổi tính nết, nhưng cô bé lại thay lòng đổi dạ quá nhanh, bỏ đi cùng một tên con trai khác khiến cậu đau khổ…-Hắn bỗng dừng lại.

-Và…

-Và trở thành một Minh Phong ăn thơi bây giờ.

-Minh Phong? Thật sao?

-Đúng, cậu ta chính là cậu ấm của MP cũng là thiếu gia của David-Một trong 2 bang hội lớn nhất trong thế giới ngầm.

-Không ngờ, cậu ta lại khổ cực đến vậy?

-Bà không cảm thấy gì sao?

-Thấy gì là thấy gì?

-Hai người ấy, hoàn cảnh rất giống nhau.

-Ừ, đúng rồi nhỉ.

-Tôi mong họ có thể trở thành một đôi rồi bù đắp cho nhau những vất vả mà họ đã phải trải qua.

-Tôi cũng thế.

Nó nhìn hắn rồi cười,nụ cười như nắng ban mai, hai con người mới chỉ 16 tuổi vui vẻ với những tình cảm đầu đời mà không biết rằng, sóng giá đang chờ họ ở phía trước.

Tại quán cà phê…

-Chị ơi.-Uyên vừa ngồi vào bàn là chộp ngay cái menu mà gọi phục vụ.

-Xin chào quý khách, quý khách dùng gì ạ?

-Chị cho em 2 li kem bạc hà, 1 li kem dưa hấu, 1 li kem cam, 2 li kem trà xanh,…nhiêu đó thôi ạ.-Cô kêu xong một loạt khiến chị phục vụ và người con trai ngồi bên khá là sốc, sốc hơn khi họ nghe câu kết…nhiêu đó thôi… 0_0!

-V..vâng, thế còn anh ạ?

-Cho tôi một capuchino là được rồi.-Tuấn kết thúc thực đơn của mình một cách ngắn gọn rồi quay sang cô gái nhỏ bên cạnh…với ánh mắt rực lửa.

-Bụng cô chứa gì mà lắm thế, một lúc xơi hết 6 li kem?

-Liên quan đến hòa bình thế giới sao?

-Không, chả liên quan gì đến hòa bình thế giới cả, nhưng liên quan đến túi tiền của tôi, cô có biết không?

-Chả liên quan, ai bảo anh mời chi. Mà nhắc mới nhớ, hôm nay anh bị bệnh à? Lại còn mời tôi ăn kem nữa chứ.

-Ai nói cho cô ăn không, tôi muốn nhờ cô một việc.

-Biết ngay mà, anh mà tốt thế?

-Ế, nói vậy là sao? Tôi hơi bị tốt ấy nhá.

-Biết rồi…biết rồi, thế rốt cuộc có chuyện gì?

-Chả là…cô làm bạn gái của tôi một thời gian nhé.

-HẢ…

~ Leng…keng…leng….keng…~ Ngoài kia, tiếng chuông gió râm ran kêu.