Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 8




-Trời ơi, đẹp quá. Cái máy chơi game mới nhất đấy. Tôi mua nó.-Minh Uyên kêu lên, đôi mắt đắm đuối nhìn chiếc máy chơi game với ánh mắt long lanh.

-Oh my god, con gấu kuma sao mà dễ thương thế này?Anh hai em mua con gấu này.-Nó lang thang trong nhà sách chọn không biết bao nhiêu là tiểu thuyết, sách bắt Tuấn ôm một chồng, nhưng không dừng lại ở đấy, một em kuma xinh xắn đập vào mắt nó thế là em ấy được bỏ vào xe đẩy đầy ự sách. (Khiếp, cả người cả xe đầy ự sách)

-Ê, coi này coi này, cái áo đang là mốt đấy. Chị ơi gói cho em cái áo này, ông Tuấn trả tiền.-Mỹ Hân cũng không phải dạng vừa, trả thù vụ hồi nhỏ đây mà, suốt ngày bị ông anh Tuấn trêu chọc, không ngày nào qua nhà nó mà cô không uất ức đi về trong tức giận.

Tuấn uể oải, thật là sai lầm khi để chiếc máy tính mở khi đi ngủ, nếu hôm ấy siêng một tí tắt chiếc máy tính đi là được rồi, thật là nản quá. Nhìn ba đứa con gái tung tăng phía trước, Tuấn lại nhìn đến đống đồ cậu phải xách,…

-Hai cậu không mua gì sao?-Tuấn khá ngạc nhiên khi thấy hai đứa con trai chỉ lặng lẽ đi theo mà không chọn mua một thứ gì. Anh không biết rằng, hai đứa con trai ấy chỉ cần nhìn theo người con gái mà họ thích mua đồ cũng đủ vui rồi. Riêng Huy vì không muốn để lại ấn tượng xấu với anh ‘rể’ tương lai.

-Vâng ạ.-Hai người lễ phép gật đầu.

Tuấn thở phào thầm cảm ơn hai cậu con trai điển trai, nếu không chắc anh tiêu quá, hai đứa ấy thật dễ thương quá chừng. Hai người ấy? Dễ thương? Lầm to.

Tại quán gà rán KFC…

-Anh chị dùng gì ạ?-Cô nhân viên xinh đẹp chạy ra làm 3 người con trai ngơ ngác.

-Đúng là cái đồ mê gái.-Minh Uyên trêu chọc. Nó và Hân Hân chỉ có bốc lửa ngùn ngụt nhìn hai cái người con trai còn lại, dường như cũng cảm thấy có ám khí, Nhật Huy và Minh Phong ngó lơ.

-Ai nói cô, tôi mê gái?

-Tự nhận thấy thôi.

-Cô…

-Thưa quý khách…-Cô nhân viên toát mồ hôi hột, đây là ngày đi làm đầu cô không muốn bị đuổi việc đâu.

-À, chị ơi chị cho em sáu suất cánh gà rán, đủ khoai tây và nước ngọt, ngoài ra cho thêm sáu chiếc hamberger và một chiếc pizza lớn ạ, em cảm ơn.-Phong cảm thấy tình hình hơn căng thẳng nên đành kêu lên phá vỡ không gian ngột ngạt.

-Còn nữa, cho thêm sáu li kem tráng miệng nữa, em cảm ơn.-Huy cũng không quên phần hậu bữa ăn lên tiêng gọi.

Cô phục vụ à không còn cả Tuấn nữa, hóa đá.

-Vâng ạ.-Cô phục vụ không thể đứng lâu hơn, sau khi ghi xong cái thực đơn dài ngoằng thì chạy biến.

Minh Phong và Nhật Huy quay lại thì thấy ba đứa con gái cười toe cười toét còn ông anh đáng thương thì trầm ngâm một chỗ, nét mặt tội nghiệp.

-Anh..anh Tuấn.-hắn sợ hãi kêu nhỏ.

-Anh không sao. Mấy đứa cứ ăn đi, kệ anh.-Nói rồi Tuấn đi ra ngoài. Huy tái mặt.

-Làm sao bây giờ-Phong lo lắng

-Kệ hắn ta.-Ba nàng đồng thanh.

-TRỜI ƠI, TAO GHÉT TỤI BÂY.

Nhật Huy+Minh Phong: Rét run.

-Đồ ăn ra rồi kìa, ăn đi không nguội mất.-Minh Uyên kêu lên, trong đám cô là người ham ăn nhất.

Thế rồi không ai bảo ai, mọi người cùng nhau cầm nĩa và dĩa lên.

-ĂN THÔI!!!

Mùi thức ăn thơm phức, năm đứa bắt đầu chiến. Đang ăn, bỗng hắn thấy nó gạt hết hành ra không để chừa một cộng nào, hắn thắc mắc.

-Nè, sao bà không ăn hành. Ăn hành là tốt cho sức khỏe lắm đó.

-Nhưng mà tôi không ăn được hành.-Nó trả lời

-Sao lại không ăn được hành.-Hắn vẫn tiếp tục thắc mắc.

-Ai mà biết được, từ khi mẹ sinh ra đã di ứng nặng với hành rồi, lớn lên cũng đâu có ăn được.

-Vậy nếu vô tình ăn trúng phải hành thì làm sao.

-Thì nôn hết ra, khó thở,…nói chung là mấy hiện tượng của dị ứng ý.

-À, tôi biết rồi.

-Biết rồi thì…kệ ông, cái cánh gà dù gì của ông cũng bị tôi ăn hết rồi.

-Hả, cái gì. Bà phù thủy kia, đứng lại!!!

Đêm hôm ấy, có ai đó thức suốt đêm để tìm kiếm tư liệu về những người dị ứng với hành, cách sơ cứu làm sao, các món ăn nào không nấu với hành vẫn ngon,…vân vân và mây mây, đến nỗi sáng hôm sau người làm gọi mãi không dậy.

-Huy…Huy…

-Ưm, chị để em ngủ tí.

-Mẹ mày đây, ngủ gì mà ngủ, dậy đi học.

-Hử…Mẹ hả. Con buồn ngủ lắm, mẹ ra ngoài cho con ngủ.

-Thế không định đi học sao?

-Không.

Mẹ hắn mỉm cười bất lực, sai một người làm trong nhà gửi thư nghỉ học lên trường,bà là một người mẹ vốn rất chiều con, bà định đi ra thì thấy máy tính vẫn mở.

-Cái thằng,chơi game khuya quá đây mà, chơi xong còn không chịu tắt máy tính.

Bước đến bên bàn máy, dòng chữ đập vào mắt khiến bà hoang mang “Những người bị dị ứng với hành”

“Bị dị ứng với hành ư? Tại sao nó lại tìm thông tin về cái này? Chẳng lẽ…”