Có Thể Chờ Không?

Chương 2




Thật ra thì Nhật thích Thuần, là tình cảm nam dành cho nữ mà Nhật rất chắc chắn nhưng Nhật không dám nói ra. Vì Thuần còn nhỏ, con bé lại ngây thơ quá độ, ngây thơ đến nỗi khó chấp nhận, nói ngốc cũng không có gì là quá đáng nếu như nhắc đến con bé.

Cũng không ngạc nhiên khi một đứa đã 14,15 tuổi đầu như Thuần lại như vậy. Gia đình con bé sống rất giản dị, mẹ là giáo viên mẫu giáo, suốt ngày chỉ quay quần bên mấy đứa con nít, hết cổ tích rồi lại thơ ca, hết thơ ca thì nhảy múa. Tâm hồn người lớn của mẹ con bé bị lũ nhóc ấy sang bằng cả rồi. Còn ba nó là một họa sĩ vẽ truyện tranh thiếu nhi, ông cũng chẳng khác gì vợ mình cả, quanh năm suốt tháng làm bạn với mấy nhân vật nhí nhố ngộ nghĩnh. Sống trong căn nhà ngập tràn sự trong sáng như thế con bé thành thạo sự đợi kiểu gì được.

Nhưng có lẽ vì cái điểm ngây thơ đó mà Nhật mới ngày đêm để ý đến con bé.

Cả hai không có những khoảnh khắc đáng nhớ gì lắm, Nhật cũng không tìm ra sự kiện gì đặc biệt để nói rằng vì nó mà anh thích Thuần. Chỉ đơn giản là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Tiếp xúc với nhau nhiều, cùng tập luyện với nhau ngày ngày, thỉnh thoảng lại đùa đùa giỡn giỡn nên anh thích nó lúc nào chẳng hay. Anh thích tính cách thẳng thắn của Thuần, con bé chẳng ngại gì cả, có gì đều nói tuột ra, ghét ai, thích ai cũng chẳng giấu giếm gì. Với cả, con bé cũng hay dính lấy anh lắm, nó làm anh có cảm giác mình có thể che chở cho một người, mà người đó đương nhiên là nó. Việc con bé hễ có sự kiện gì cũng mò đến tìm anh càng làm anh thêm tự tin về độ "khiến người ta tin tưởng".

Đôi khi anh nghĩ anh chỉ nhất thời thích cách sống đơn giản của Thuần, nhưng không phải thế. Lúc Thuần vui, cười tươi để lộ cái răng khểnh đúng nét đặc trưng của nó thì anh cũng rất vui, không có lý do gì anh cũng vui như gặp một chuyện rất may mắn. Lúc Thuần bực bội, nổi tính con gái anh lại rất kiên nhẫn ngồi dỗ dành nó, cứ như... một người con trai đối với bạn gái của mình.

Mọi thứ liên quan đến Thuần anh nhất định sẽ làm nó liên quan đến cả anh. Anh muốn dù có chuyện gì xảy ra thì anh và nó cùng nhau giải quyết.

Trở lại với hiện tại, Nhật vẫn tỉ mỉ lau cây piano, Thuần ngồi đối diện anh, hai tay ôm chặt cây guitar của nó nhìn anh lau đàn. Khung cảnh người ngoài nhìn vào có lẽ chán đến buồn ngủ, nhưng Nhật lại rất thích, anh thích như thế này, thích ánh mắt của con bé kia chỉ dành để nhìn anh.

- Tay anh đẹp ghê. – Thuần chống cằm, mắt nhìn chằm chằm vào tay Nhật khen.

Nhật chỉ cười trước lời nhận xét của con bé. Đây không phải là lần đầu tiên nó nói như vậy. Hơn một năm trước vào ngày đầu tiên gặp nhau nó đã nói như vậy rồi, và trong quá trình tập chung với nhau nó cũng lặp đi lặp lại câu nói ấy không biết bao nhiêu lần.

- Tay anh đẹp vậy chắc có rất nhiều người thích phải không? – Thuần thấy Nhật không còn lau đàn nữa thì nắm lấy tay anh soi mói như những nhà khảo cổ, miệng không cần lảm nhảm.

- Anh chỉ cần một người thích anh thôi.

Ừ, Nhật chỉ cần người đối diện lớn nhanh lên một chút, hiểu biết nhiều hơn một chút, để ý đến cảm xúc và hành động của người bên cạnh hơn một chút thôi.

Tiếc là đến lớp 9 rồi con bé vẫn chỉ là một con bé.