Có Thể Nhường Anh Một Chút Được Không?

Chương 2: Sự cố của sự cố




CHƯƠNG 2:Vừa tới trường, Diệp Linh xuống khỏi xe đạp của Mạnh Thần luôn. Vội vàng chạy về lớp, trốn tránh mọi ánh mắt soi mói kia. Cái chuyện này cũng bình thường, cô luôn bị mọi người cho là bạn gái của Mạnh Thần. Chỉ vì 2 người hay đi cùng nhau đến trường, hay ăn sáng cùng nhau, nhiều khi làm việc cùng nhau. Tóm lại là hai người quá gần nhau và quá thân thiết nên bị hiểu lầm. Vì Mạnh Thần là hội trưởng hội học sinh, học giỏi đẹp trai.Có nhiều người rất ghen tị với cô nha. Cô khác xa với anh mà.

Dù bị thế, anh vẫn chả có quan tâm là mấy, nhưng cô có đấy ! vừa bị soi mói, vừa mất sự trong sáng kia... Cô đã có bạn trai đâu...

Anh luôn nghĩ vì cô sợ bị chỉ trích nên không muốn đi với anh, còn cô thì sợ liên luỵ đến danh tiếng và thành tích của anh... Mỗi người một suy nghĩ...

Vào đến lớp cất cặp sách xong, cô lén lút đi sang lớp anh.

Vừa đến cửa lớp, lại gặp ngay cái nhóm bộ ba rắc rối, chậc không yên nổi.

Nhìn thấy Diệp Linh cô gái đầu nhóm nói to:

- Cô !!! lại rình mò Mạnh Thần phải không ??? tưởng làm người yêu mà hay chắc !

Cô gái bên trái thấy vậy gật gù nói theo:

- đúng đúng, mà cô có tìm cũng không thấy đâu !

Diệp Linh thấy lạ hỏi:

- Cậu ấy đi đâu ?

- Mạnh Thần không có trong lớp ! - cô gái bên phải nhảy vào chặn họng Diệp Linh.

Cô lắc đầu, có cãi cũng càng lớn chuyện. Họ mà nói to mọi người sẽ nhìn cô, rồi lại bàn tán nên cô không nói gì. Đang định quay đi. Bỗng, một bàn tay tờ đâu nắm lấy cổ tay cô.

Cái cảm giác này cô cũng quên rồi. Không ai khác là Mạnh Thần, anh bước qua 3 cô gái rắc rối kia nhìn cô rồi lôi cô đi.

Trên đường đi xuống can-teen dù ngắn vẫn cảm thấy dài...

Mọi ánh mắt lại nhìn rồi bàn tán xuyên trời xuyên đất về cô và anh...

Anh nắm chặt tay cô, cả 2 không nói một lời nào...

Xuống đến can-teen, Mạnh Thần và Diệp Linh chen luôn vào dòng người mua đồ ăn.

Anh mua rất nhanh. Đồ ăn cũng đơn giản. Bánh bao chay và nước lọc. Vốn dĩ anh cũng không thích ăn đồ chiên có mỡ, chỉ khi cô làm anh mới ăn thử. Mà cô cũng ít khi làm. Cơ bản anh không có hứng thú với đồ ăn ở can-teen. Chứ không phải anh giảm béo. Hiếm lắm anh mới xuống can-teen, cô rủ anh mới đi..

Cô lại trái ngược anh. Anh ăn gần xong mới vác cái đống đồ ăn cao chót vót của mình ra tới bàn. Nhìn xung quanh ai cũng chú ý tới bàn cô và anh. Vừa ghen tị vừa chê bai...

Anh ăn xong, nhìn cô heo này ăn. Ăn gì mà lắm thế không biết !

Nào là xúc xích, bim bim, bánh ngọt,...

Anh thở dài nói:

- em sẽ thành heo đấy !

- Cậu nói quá ! - cô vừa nhai vừa phản lại

- Không phải là em muốn thành heo sao ? - anh vừa chọc cô vừa cười...

- Hừm..

Anh chỉ cười, nghĩ ngợi một lúc anh nói:

- Đi chơi biết đường về !

Rồi Mạnh Thần đứng lên về lớp.

Cô ăn xong cũng đứng dậy vừa đúng lúc vào lớp, cô và hàng ngàn học sinh đi về lớp và bắt đầu buổi học...

.........................................................................

Tan học, cô và Vi Vi - con bạn thân của Diệp Linh cùng một nhóm bạn ở lớp đi lên cổng trường như lời hẹn.

Tập trung đủ cả Diệp Linh cùng cả nhóm đi đến một quán ăn nhỏ. lâu lắm tới quán này ăn nên cô cũng khá thích thú.

Chẳng qua hôm nay sinh nhật một người bạn trong lớp của cô nên cô mới đi thôi !

Cô Thực ra rất ít khi đi tụ họp thế này.

Cả nhóm đi ăn uống đến tận gần 9, 10 giờ tối mới tan dần đi...

Cô không phải là hạng gái hư thích đi chơi đêm khuya, nhưng do hôm nay bạn bè nó cứ giữ lại nên... đành ở lại chứ biết làm sao ?

Diệp Linh từ bé đến lớn có bao giờ uống rượu đâu, hôm nay bị bạn cho chuốc cho mấy cốc nhỏ tí mà từ chối không được nên say nặng cả đầu.

Biết tửu rượu kém thế cố mà từ chối cho rồi.

Diệp Linh vừa loang choạng ra cửa thì con bạn thân''tốt tính '' gọi í ớ:

- Tiểu Linh à ! bạn trai chờ kìa tao về trước nha !!! - Vi Vi cười rõ Tươi...

Rồi nó gọi taxi đi về... Tôi há hốc mồm. Sao lại có bạn tốt thế chứ ?

Mà Vi Vi bảo bạn trai ? ai cơ ? Cô có bạn trai lúc nào nhỉ ? Thật không thể tin nổi :)))

Hay là nhầm lẫn ?

1 giây sau cô trong đầu cô nghĩ luôn ra một người. Mạnh Thần...

Nhưng cô bảo là không phải đi đón cô rồi mà !!!

Cơ mà là anh cũng đúng...

Từ trước đến bây giờ có khi nào anh nghe lời cô đâu cơ chứ. Lúc bảo anh đi ngủ trước anh lại đợi cô ngủ mới ngủ, lúc bảo anh về sớm thì anh lại về muộn để chờ cô, lúc bảo anh không cần chờ thì anh lại chờ lấy có ở lại kiểm tra vệ sinh trường =.=,.... Mạnh Thần thật chẳng chịu nghe lời.

Đúng như cô nghĩ. Anh đợi cô thật. Cô bước ra, vì say và cũng vì anh chẳng nghe cô nên khó chịu trong lòng nói:

- Đã bảo không phải đón rồi !! Sao cậu vẫn cứ tới thế ! Cậu đứng ngoài chờ không mỏi chân à ? không mệt à ? tớ tự về được mà ! đồ ngốc ! - vừa nói cô vừa đập đập mấy phát vào lưng anh.

Anh chỉ cười nhẹ, giữ tay cô lại nói:

- có mỏi nhưng không sao, về thôi ! mẹ chờ em đấy. Có khi giờ bà đi ngủ rồi cũng nên...

Cô không nhịn nổi tức mà chửi bậy một câu:

- Fuck ! Cậu chả bao giờ chịu nghe tớ !!

Rồi cô ngồi lên xe, cô say nên không nói gì nữa. Dựa vào lưng anh, rồi dần dần thiếp đi...

Lúc đoạn đường xóc, cô ôm lấy anh.

Anh giữ hai bàn tay kia. Cười vì hành động ấy:

- Heo em thật đáng yêu !

Anh vừa dứt lời, cô khẽ cựa mình.

..................................................................................

Hôm qua cô say, về đến nhà lại lăn ra ngủ.

Quả thật sáng ngày hôm sau, cô phải nghỉ học, mãi đến 9, 10 giờ trưa mới dậy.

Đầu đau như búa bổ. Vừa mệt vừa đau.

Diệp Linh cố gắng bật dậy khỏi giường, đi tắm rửa sạch sẽ.

Thay bộ đồ mặc hôm qua bằng một bộ váy hồng nhạt, mỏng, dài đến đầu gối.

Xong xuôi, cô nắm lại lên giường, ôm con gấu bông nghĩ ngợi. Hôm qua mình hơi quá rồi, chả nhớ gì cả. Ai đưa mình về ??? Ai da không nhớ nữa... đau đầu.

Đáng ghét biết thế hôm qua từ chối cực lực cho rồi !

Tiểu Linh vì mệt nên ngủ một mạch tới tối.

Vừa tỉnh lại, nghe phòng bên cạnh có tiếng động, cô ngồi dậy. Lưỡng lự một lúc, cô quyết định dậy đi sang hỏi Mạnh Thần.

Chỉ là ... cô bé của chúng ta hôm nay đã sơ suất quên không mặc áo con để che cái bộ ngực mới lớn kia.

Váy Mỏng, lộ rõ... đi sang phòng sói thế này nên không ?

Mạnh Thần Vừa đi học về, thấy cô sang hơi bất ngờ. Anh quay đầu lại, điều đáng chú ý nhất chính sự lộ diện kia.

Anh lắp bắp...

- dậy... rồi à ?

- rồi, hôm qua cậu đưa tớ về sao ? - cô lại gần hỏi, mặt anh đỏ lên.

- ừ .. ừ..

Thấy anh đỏ mặt, cô sờ tay lên trán, lắc đầu:

- Không có sốt ?

Tiểu Thần của chúng ta cố dập lửa đang cháy, rồi đẩy bé Diệp Linh về phòng:

- không sao em về đi muộn, bố mẹ chờ com đấy !!!! - anh đóng rầm của lại.

Bé Diệp Linh không hiểu gì. Lát sau mới cảm thấy thoáng mát, nhìn xuống thì không có áo con lại lộ liễu như vậy. Bảo sao anh đỏ mặt.

Diệp linh ngẩn ra trong 3 giây rồi hét toáng lên:

- Á á á á á ...

Bố mẹ cô nghe thấy chạy lên xem thì cô lại khóa cửa không cho vào.

Còn Mạnh Thần ... anh đương nhiên đã đoán được chuyện này, anh lắc đầu, khóe môi nhếch nhếch.

Diệp Linh ngại đến mức mặt đỏ như quả cà chua....

THẬT LÀ NGẠI QUÁ ĐI MẤT !!!!