Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 21: Hà Hiên




Hạ Dương mỉm cười đi theo Vũ Quân Thành, đến lúc vào thang máy rồi anh mới lên tiếng

-Tôi đã nói em, nếu Bạch Nhất Thiên cố tình gây chuyện, em phải tránh đi, em còn ở lại đôi co?

-Vũ tiên sinh, có điều-Hạ Dương nhìn anh

-Được rồi, em không cần giải thích. Điều tôi nói nếu em cảm thấy không thích hợp thì không cần nghe lời.

Thang máy mở, Vũ Quân Thành đi thẳng, để lại Hạ Dương đứng ngẩn người ra, anh giận rồi? Hạ Dương có chút đau đầu, vì cái gì đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, khó tính như thế, may mắn bản thân cậu chịu được. Hạ Dương lắc đầu cười rồi đi về phòng riêng của mình.

9 giờ cậu phải đến trường quay vì có chương trình giải trí nên Hạ Dương đến sớm từ 1 tiếng để trang điểm và đọc lại kịch bản cùng MC. Lần này chương trình mời Hạ Dương và Lăng Triệt Úy. Kỳ thực Hạ Dương trước đó khi nhận quay không hề biết có sự tham gia của Lăng Triệt Úy, lúc đến gặp rồi mới giật mình. Người này mấy năm trước ở The moon and stars có bắt nạt cậu, khi đó Hạ Dương vẫn còn học đại học, sau này cũng không thấy đến quán bar nữa. Hạ Dương không nghĩ, sẽ có một ngày chạm mặt nhau như thế này, hơn nữa lại là quay cùng một chương trình.

Lăng Triệt Úy hình như không nhớ mặt Hạ Dương, vẫn chào hỏi cậu lịch sự, Hạ Dương nhún vai, không biết nên vui hay nên buồn, quên cũng tốt.

Hai người cùng MC trao đổi một lúc rồi bắt đầu tham gia quay show. Lăng Triệt Úy đối Hạ Dương vô cùng lịch sự, cười nói đều tỏ ra vô cùng thân thiện, Hạ Dương cũng lịch sự đối lại.

Đến gần cuối chương trình, sau khi tham gia vài trò chơi đơn giản, MC mới ngồi xuống nói chuyện về hai người

-Hạ Dương, cậu nhận xét về Lăng Triệt Úy tiên sinh thế nào?

-À...Lăng tiên sinh, anh ấy là một tiền bối tốt bụng, tôi cũng thích nghe nhạc của anh ấy. Trước kia chưa có cơ hội làm việc cùng nhau, giờ mới có cơ hội gặp gỡ trò chuyện như hôm nay, thật sự rất tốt.-Hạ Dương nói xong cười tươi

Lăng Triệt Úy cười nhìn Hạ Dương gật đầu

-Vậy còn Lăng tiên sinh?

-Hạ Dương tuy mới vào nghề, nhưng tôi thấy nhiều tiền bối khen cậu ấy, hôm nay mới có dịp tham gia chung chương trình, quả thực là lời đồn không hề sai. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác nhiều sau này.

Hạ Dương cười cảm ơn Lăng Triệt Úy

-Nghe nói Hạ Dương đang tham gia quay cho một bộ phim cổ trang, cậu có thể bật mí một chút cho chúng tôi và khán giả biết không?-MC nói

-À...bộ phim này là của đạo diễn Lee, chúng tôi đang thực hiện sắp xong trailer, ngày mai sẽ được công chiếu trên mạng, hy vọng mọi người có thể ủng hộ cho bộ phim!

MC và mọi người cùng vỗ tay thật lớn. MC nhìn Lăng Triệt Úy rồi cười nói:

-Hạ Dương cậu biết không, tôi bỗng nghĩ đến việc Lăng tiên sinh có thể tham gia hát một bài nhạc phim cho phim của cậu, giọng Lăng tiên sinh khá hợp với những giai điệu cổ phong, cậu thấy sao?

Hạ Dương bật cười

-Vâng, Lăng tiên sinh đương nhiên hát rất hay, nếu anh ấy có thể tham gia hát một bài nhạc phim thì tôi nghĩ nhất định mọi người sẽ rất thích!

Lăng Triệt Úy vỗ tay cảm ơn hai người.

Quay xong là hơn 10 giờ, Hạ Dương và Lăng Triệt Úy cảm ơn MC rồi đi vào phòng trang điểm. Lăng Triệt Úy vui vẻ hỏi chuyện Hạ Dương, cậu lịch sự cười đáp lại.

-Vậy hôm nào tôi sẽ mời cậu một bữa.-Lăng Triệt Úy đưa ra đề nghị, còn đặt tay lên vai Hạ Dương

Cậu mỉm cười gật đầu

-Vâng, hôm nào tôi và Lăng tiên sinh đều rảnh thì chúng ta sẽ ăn một bữa.

Lăng Triệt Úy có được số điện thoại của Hạ Dương, vì cậu phải đến trường quay nên xin phép về trước. Lăng Triệt Úy nhìn theo bóng dáng Hạ Dương mà đôi môi câu lên, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

Lăng Triệt Úy lên xe, người đại diện lúc ngồi cạnh đang tra thông tin về Hạ Dương

-An Hạ Dương, 24 tuổi, là diễn viên của Khải Uy Vũ, trước đó là của Bình Nguyên nhưng sau vì cảm thấy công ty này không tạo điều kiện tốt, bắt ép nghệ sĩ cho nên đã rời Bình Nguyên để ký hợp đồng với Khải Uy Vũ. Đã đóng 1 bộ phim mạng, 1 bộ phim truyền hình, là đại diện cho nhiều quảng cáo, tham gia show không tệ, lực lượng fans đông đảo, được nhận xét là tốt.

-Ký với Khải Uy Vũ, hiện tại còn nổi như vậy, tương lai chắc chắn không tệ...nhưng mà người này, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi mà không thể nhớ được...-Lăng Triệt Vũ vừa xem ảnh của Hạ Dương vừa nói

Hạ Dương đến phim trường quay Dạ Phong Hiên. Hạ Dương tuy vẫn còn NG mấy lần nhưng đạo diễn Lee lại không có quát mắng cậu nhiều như đạo diễn Hà ở bộ phim trước, vì thế Hạ Dương cũng cảm thấy đỡ áp lực. Hơn nữa, bộ phim của Hạ Dương đóng lần này cũng không có diễn viên gạo cội nào cho nên cậu cũng không quá cảm thấy phải gò bó. Đạo diễn Lee thích nhất là nụ cười của cậu. Dù nhiều lần Hạ Dương có biểu cảm chưa tốt hay chưa đúng lắm nhưng ông vẫn tin tưởng vào mắt nhìn của mình.

-Cắt! Đoạn này Dạ Phong Hiên phải biểu tình ngạc nhiên mới đúng. Khê Ninh đang tỏ tình với cậu đó.

Hạ Dương cười gượng gật đầu với đạo diễn rồi xin lỗi mọi người. Quay thêm 2 lần nữa rốt cuộc cũng thành công.

Hà Hiên sau đó muốn trao đổi số điện thoại với Hạ Dương để tiện có thể cùng nhau thảo luận về bộ phim, Hạ Dương đương nhiên không từ chối. Mọi người ăn cơm mà nhân viên đã mua luôn đến phim trường sau đó Hạ Dương xin phép về trước để về công ty quay trực tiếp trên mạng 1 tiếng. Đồng Kỳ hỏi Hạ Dương ăn cơm chưa, định mua cho cậu pizza ăn thêm đỡ đói nhưng Hạ Dương sợ muộn nên về công ty luôn. Hạ Dương chỉnh lại trang phục và đầu tóc, sau đó bắt đầu quay trực tiếp.

Đến 10 rưỡi mới xong, Hạ Dương mệt muốn chết. Dạo này cậu ăn nhiều hơn trước kia nhưng ngủ lại không được nhiều, lại phải chạy đi chạy lại nhiều nơi để quay cho nên cả người luôn mệt mỏi. Hạ Dương mở điện thoại nhắn tin cho Vũ Quân Thành, không nghĩ tin nhắn vừa gửi thì anh đã gọi lại lập tức

-Em...xong rồi, Vũ tiên sinh, anh vẫn còn đang làm việc sao?

-"Em vào phòng đợi tôi đi, tôi đang bận một chút"

Hạ Dương sung sướng đến đỏ cả mặt, cậu nói Đồng Kỳ về trước, nhanh chóng cầm túi xách chạy vào thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất của công ty. Thật sự rất yên tĩnh, Hạ Dương rùng mình. Cậu gõ cửa phòng anh, một lúc không thấy ai thì mở cửa nhẹ nhàng bước vào, anh không có trong phòng. Hạ Dương ngồi lên ghế sofa xem điện thoại một lát thì hai mắt díp lại không thể mở nổi cho nên ngủ gật mất.

20 phút sau Vũ Quân Thành mới quay lại thì thấy Hạ Dương đang ngủ trên ghế sofa, trên người còn ôm cái gối anh thỉnh thoảng nằm nghỉ ngơi, khóe môi còn chảy nước miếng, anh bật cười. Nếu như Hạ Dương biết trước mặt anh hình tượng của mình thế này chắc chắn sẽ đau khổ khóc oa oa. Điện thoại của Hạ Dương sáng lên, Vũ Quân Thành đang nhìn cậu thì liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn của Hà Hiên "Hạ ca, anh ngủ chưa, có chỗ kịch bản này em không hiểu lắm, nếu anh chưa ngủ thì chúng ta có thể thảo luận không?"

Vũ Quân Thành đen mặt, dứt khoát tắt màn hình điện thoại của Hạ Dương. Anh đến bàn thu thập tài liệu cho vào cặp, lúc này Hạ Dương mới tỉnh dậy, ngượng ngùng gãi đầu.

-Anh vào lâu chưa, em ngủ quên mất, thật xin lỗi.

-Không sao, tôi đưa em về, em có muốn ăn gì không?-Vũ Quân Thành nhìn mái tóc mềm mại vì ngủ dậy mà có chút rối, đôi môi hồng hào và ánh mắt mơ màng của Hạ Dương thì trong lòng mềm mại

Hạ Dương ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy chạy đến bên cạnh anh, cầm lấy cặp sách của anh, cười tươi nói

-Em về nhà anh được không, chúng ta...anh có muốn ăn gà rán không?

Vũ Quân Thành đang định lên tiếng thì Hạ Dương nhanh chóng nói

-Cái kia, về nhà em cũng được nhưng em sợ không cẩn thận sẽ bị báo chí chụp được...em thèm gà rán...rất thèm

Vũ Quân Thành không hiểu tại sao có thể tưởng tượng ra Hạ Dương đang có hai cái tai trên đầu, dưới có cái đuôi xù lông, anh chớp mắt mấy cái rồi gật đầu

-Vậy đến nhà tôi đi, em thích thì gọi gà

-Anh ăn cùng em đi, ăn ngon lắm, mùa đông ăn món này thì tuyệt vời

Khóe môi Vũ Quân Thành giật giật, rốt cuộc cũng đáp ứng. Hai người ra khỏi phòng, Hạ Dương đứng ngoài đợi Vũ Quân Thành thu dọn đồ đạc, cậu đang đi đi đi lại xem xung quanh thì từ xa thấy Bạch Nhất Thiên qua cửa kính đang vừa nghe điện thoại vừa đi, hình như y không thấy cậu. Hạ Dương nhíu mày, lên đây chẳng phải tìm Vũ Quân Thành thì còn tìm ai, nhìn thấy y đang đi gần đến nơi, Hạ Dương vội chạy vào trong, nhìn Vũ Quân Thành đang nghe điện thoại, cậu hít một hơi dài, kiễng chân lên hôn lên môi anh, Vũ Quân Thành suýt đánh rơi điện thoại. Thứ nhất, anh bị giật mình, thứ hai, chưa ai làm điều này với anh bao giờ, hơn nữa, người đầu tiên lại là Hạ Dương, cho nên trái tim Vũ Quân Thành có chút mềm mại. Hạ Dương vẫn cố gắng chạm lên môi anh, Vũ Quân Thành nhếch mép cười, một tay giữ lấy gáy cậu, tay kia tắt điện thoại rồi vòng qua eo ôm lấy Hạ Dương, anh lấy lại thế chủ động, ngậm lấy môi Hạ Dương cắn nhẹ, Hạ Dương tròn mắt. Đúng lúc này, Bạch Nhất Thiên định bước vào trong vì thấy cửa khép hờ, y bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ, vội vàng lùi lại.

Hai bàn tay nắm thật chặt, Bạch Nhất Thiên giận dữ đến run rẩy. Bạch Nhất Thiên thích Vũ Quân Thành là thật, nhưng tình cảm không gọi là sâu đậm, y muốn ở bên Vũ Quân Thành cũng là thật nhưng trước hết y cần sự nghiệp, nghĩ chuyện tình cảm sau này có thể bồi đắp sau, rốt cuộc vẫn là không thể đoán trước được sự xuất hiện của Hạ Dương. Nếu Bạch Nhất Thiên là người yêu của Vũ Quân Thành, đương nhiên y sẽ không để yên, nhưng y chỉ là tình nhân, cho nên, không thể làm gì quá đáng được. Bạch Nhất Thiên gọi điện cho thư ký của Vũ Quân Thành để định tìm anh hỏi về chuyện sẽ đóng phim với đạo diễn và diễn viên nước ngoài, đây là vai diễn chỉ diễn viên danh giá nhiều năm mới có thể nhận, vì giờ này tầng cao nhất chỉ còn lại Vũ Quân Thành ở đây.

Bạch Nhất Thiên rốt cuộc cũng đi về, nhưng ngay sau đó liền bắt đầu tìm hiểu hoạt động gần đây của Hạ Dương, y không thể ngồi yên.

Vũ Quân Thành buông ra, đôi môi của Hạ Dương hiển nhiên bị hôn đến sưng đỏ, cậu quay mặt đi, có phần ngượng ngùng. Vũ Quân Thành khẽ cười rồi nắm lấy cổ tay Hạ Dương bước ra ngoài.

Hai người ngồi trong xe chỉ có tiếng nhạc phát ra, Hạ Dương bây giờ mới để ý điện thoại, thấy tin nhắn của Hà Hiên thì giật mình.

Vũ Quân Thành liếc nhìn rồi nói

-Muộn rồi, ngày mai thảo luận ở trường quay cũng được.

-Ân..-Hạ Dương gật đầu đáp ứng, cậu quay sang cười tươi với anh rồi cất điện thoại đi.

Bài hát trên xe phát ra, Hạ Dương vui vẻ hát theo

-Em thuộc bài này..? Tên bài này là...

-Là Kiểu đàn ông gì vậy...em rất thích bài này.

Nói đoạn, Hạ Dương tiếp tục hát theo, Vũ Quân Thành nhíu mày, bài hát này anh đã nghe ở đâu đó một người hát rồi, hát rất hay, nhưng là không sao nhớ ra được...

Vũ Quân Thành về nhà là đi tắm, Hạ Dương tranh thủ đợi anh thì gọi gà đến, sau đó cũng đi tắm, nhờ bác quản gia lấy đồ hộ.

Vũ Quân Thành mặc chiếc áo len cao cổ màu xám, gương mặt có chút nhợt đi nhưng Hạ Dương nhìn thế nào cũng thấy anh vẫn đẹp trai, nhịn không được chụp lén một cái. Vũ Quân Thành đương nhiên biết nhưng là vẫn im lặng, chỉ khẽ cười một cái.

Bác quản gia từ chối lời mời của Hạ Dương, rốt cuộc chỉ còn cậu kéo anh ngồi trước một khay gà rán lớn, Hạ Dương nuốt nước miếng, cậu thật sự đói lắm rồi. Hạ Dương xé một miếng cánh gà đưa đến trước mặt Vũ Quân Thành

-Anh ăn thử đi, ngon lắm.

Vũ Quân Thành có chút khó nói, lần đầu anh ăn gà thế này, nhưng nhìn Hạ Dương cười tươi, rốt cuộc anh cũng không từ chối nữa mà cầm lấy. Nếu để mọi người thấy cảnh Vũ chủ tịch tay cầm cánh gà rán gặm, có lẽ không ít người đứng hình...