Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 31: Tính toán




Trong khi Hạ Dương giống như diều gặp gió, ngày càng nổi tiếng, nhân khí trong giới cũng vô cùng tốt, fans mỗi ngày một đông, còn được các tiền bối yêu quý thì Bạch Nhất Thiên lại có chút không thuận lợi. Chiều hôm sau, scandal cãi nhau với đồng nghiệp của Bạch Nhất Thiên lên trang nhất nhiều báo mạng, còn có video và ảnh. Bạch Nhất Thiên giận dữ nhưng không thể làm gì được, Khải Uy Vũ đang tìm cách giải quyết chuyện này. Sau đó bộ phim mà Bạch Nhất Thiên đang chuẩn bị quay thì đạo diễn không hiểu sao lại trở mặt, muốn xem xét đổi người. Bạch Nhất Thiên từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải những chuyện đau đầu như vậy, lần này có chút sứt đầu mẻ trán. May mắn Khải Uy Vũ lớn mạnh, mọi người trong công ty đều có kinh nghiệm làm việc lâu năm, cho nên tạm thời scandal đã được giải thích êm xuôi.

Bạch Nhất Thiên gõ cửa phòng làm việc của Vũ Quân Thành. Anh đang xử lý vài tài liệu về vấn đề nhượng quyền kinh doanh, đến khi Bạch Nhất Thiên đã ngồi vào ghế rồi vẫn không ngẩng đầu lên

-Dù sao em vẫn là nghệ sĩ của công ty, anh không cần phải như vậy chứ...

-Chuyện của em, người đại diện và phía bên truyền thông đang giải quyết ổn rồi, em còn chuyện gì?

-Bộ phim mới của em đang có thể bị đạo diễn Mạc từ chối, lúc nãy em gọi điện, ông ấy vẫn có vẻ lảng tránh em. Đây là bộ phim triển vọng, rất có khả năng lớn đạt giải.

Vũ Quân Thành ngừng tay, anh tựa lưng vào ghế nhìn Bạch Nhất Thiên một lượt. Từ lúc Bạch Nhất Thiên nhuộm sang tóc màu đỏ, lúc nào cũng sáp vuốt keo đầy trên tóc cứng nhắc, lại càng khiến anh cảm thấy có chút khó chịu.

-Ngày mai tôi sẽ nói với trợ lý Hạ bên truyền hình để sắp xếp cho em một buổi gặp mặt, em sẽ đi cùng người đại diện của em.

-Anh biết rõ là dù có gặp cũng chưa chắc làm ông ấy thay đổi. Anh nếu không đi cùng em

-Ngày mai tôi có việc bận rồi, em không cần lo lắng, công ty sẽ an bài cho em điều kiện tốt nhất, nếu đến cuối cùng không được, tôi sẽ gọi điện cho đạo diễn Mạc. Em còn việc gì nữa không?

Bạch Nhất Thiên cười lạnh, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào Vũ Quân Thành đang đọc tài liệu

-Nếu như đổi lại là Hạ Dương, anh nhất định sẽ không ngồi yên như này...giờ mới thấy, em thật sự đáng thương.

-Nếu không còn việc gì em có thể ra ngoài. Tôi còn nhiều việc phải xử lý.

Bạch Nhất Thiên đi đến trước mặt Vũ Quân Thành, hai tay đập xuống bàn, anh cau mày ngước lên nhìn y

-Nể tình ba của em cho nên tôi mới không trách em, em xem em gây nhiều chuyện như vậy, nếu không có Khải Uy Vũ nhanh chóng xử lý, em đã không thể đứng trước mặt tôi giận dữ thế này. Em đừng lôi Hạ Dương ra đây, cậu ấy căn bản không có dính dáng gì đến chuyện của em.

-Hạ Dương có gì tốt, hay kỹ thuật trên giường rất giỏi...? Trước đây anh có bao giờ làm đến bước cuối cùng không, Hạ Dương thì sao?

-Bạch Nhất Thiên, ra ngoài!

-Vũ Quân Thành, anh có thể cho em thêm một cơ hội, anh...cho em trở lại bên cạnh anh được không, anh muốn bao dưỡng ai cũng được...chỉ cần cho em trở lại bên cạnh...

-Chủ tịch, anh có điện thoại từ bộ phận nhân sự.-Trợ lý Vương bước vào

Bạch Nhất Thiên mím môi đứng nguyên tại chỗ nhìn Vũ Quân Thành. Lúc anh đi ngang qua y thì dừng lại rồi nói

-Điều đó là không thể, không bao giờ có thể xảy ra lần nữa.

Bạch Nhất Thiên mắt mở lớn, giống như không thể động đậy được nhìn anh đi ra ngoài, y không cả cất lời lên được, cả người giống như mất hết khí lực. Nói Vũ Quân Thành ôn nhu là thật, mà lạnh lùng cũng không thể ai bằng...

Hạ Dương vừa đi quay về đến công ty đã là gần 11 giờ, cậu vào phòng lấy túi quần áo rồi định về thì Bạch Nhất Thiên bước vào. Hạ Dương khẽ lắc đầu thở dài.

-Cậu đang rất đắc ý đúng không?

-Bạch Nhất Thiên, anh nói gì tôi không hiểu.-Hạ Dương đáp lời

Bạch Nhất Thiên ngồi xuống ghế, chân vắt chéo qua nhau rồi cười lạnh nói

-Cậu đừng giả bộ. Hạ Dương, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi. Hồ ly như cậu quả thực đã quá thông minh...

-Bạch Nhất Thiên, tôi không biết anh lại đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng mong anh để ý lời nói của mình. Tôi còn có việc phải trở về.

Bạch Nhất Thiên lập tức đứng dậy kéo tay Hạ Dương trở lại, có chút dùng lực làm cậu nhíu mày

-Trở về nhà của Vũ Quân Thành, có phải cậu lúc nào cũng chỉ muốn lên giường cùng anh ấy, có phải

-Bạch Nhất Thiên, vì anh là tiền bối của tôi cho nên tôi không muốn cãi nhau với anh, anh cũng đừng vì thế mà quá đáng. Chuyện của tôi không cần anh quản, nếu có dư thời gian như vậy, tốt nhất hãy lo chuyện của chính mình cho thật tốt!

Thấy Hạ Dương hiếm khi cãi lại mình, Bạch Nhất Thiên có chút ngoài ý muốn. Hạ Dương cố gắng kìm nén cơn giận rồi đi ra ngoài, để lại Bạch Nhất Thiên đứng đó nhìn theo. Bạch Nhất Thiên sau đó chạy đuổi theo Hạ Dương trên tầng cao nhất của công ty, cũng là nơi Vũ Quân Thành làm việc.

Vũ Quân Thành đang dọn dẹp tài liệu thì Hạ Dương gõ cửa sau đó đi vào. Cậu cười tươi đặt lên bàn anh một ly hồng trà vẫn còn ấm.

-Em ăn tối chưa?

-Em ăn bánh ngọt rồi, hôm nay nhiều việc nên chưa kịp ăn tối. Vũ tiên sinh thì sao?

-Tôi cũng chưa ăn.

-Vậy về nhà em nấu cho anh nhé.

Vũ Quân Thành suy nghĩ một chút rồi nói

-Vẫn là mua pizza về đi, cũng đã muộn rồi.

Hạ Dương chưa kịp trả lời thì Bạch Nhất Thiên đi vào, Vũ Quân Thành nhíu mày đang định lên tiếng thì y đã cầm ly hồng trà hất thẳng lên người Hạ Dương, cậu ngẩn người.

-Nói cho cậu biết, đừng nghĩ sẽ đấu lại được tôi.

Vũ Quân Thành cầm khăn tay đưa cho Hạ Dương, còn đem áo khoác của mình đưa cho cậu, tiến lên phía trước đứng chắn cho Hạ Dương

-Em còn như vậy lần nữa, tôi cũng không ngại cho em biết hậu quả...Hạ Dương là người của tôi, động đến em ấy cũng là động đến tôi, nếu em là người khác, đã sớm nhận trừng phạt từ lâu rồi.

-Anh...

-Trợ lý Vương, đem người này ra ngoài.

Nói đoạn anh vòng tay qua eo của Hạ Dương rồi cùng cậu đi ra ngoài. Bạch Nhất Thiên còn muốn đuổi theo nhưng bị trợ lý Vương giữ lại.

Hạ Dương vừa giận lại thẹn, có chút cả tủi thân, hai người đi từ đó đến hầm để xe, Hạ Dương không nói một lời nào, cũng không nhìn anh một lần.

-Em đều chịu đựng như vậy?

Lúc trên xe, Vũ Quân Thành là người phá tan bầu không khí im lặng này. Hạ Dương sửng sốt rồi cười nói

-Dạo này có thể vì gặp nhiều chuyện nên Bạch Nhất Thiên có chút khó chịu...

-Lần sau sẽ không để em bị như vậy nữa.

-Em không sao.

-Có phải muốn khóc lắm không?

Hạ Dương tròn mắt nhìn anh, Vũ Quân Thành không nói tiếp, cậu cũng cười mà im lặng. Hạ Dương chống tay nhìn qua cửa kính ô tô, vừa ngọt ngào lại xót xa. Hạ Dương nghĩ, bản thân có chút thê thảm. Vũ Quân Thành có phải chỉ thương hại cậu không?

Về đến nhà, xe dừng lại trong gara. Hạ Dương đang định tháo dây ai toàn ra thì bị anh nắm lấy tay giữ lại. Vũ Quân Thành nhìn Hạ Dương, ánh mắt anh lúc này tràn ngập là thương yêu, ôn nhu như nước, Hạ Dương không dám nhìn lâu, tình cảm này đã quá lớn rồi, tràn ngập cả trái tim của Hạ Dương, nhất là mỗi lần đối diện với ánh mắt của anh.

Anh giữ nguyên gương mặt lạnh lùng của mình rồi chậm rãi ôm lấy Hạ Dương. Hạ Dương bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh ôm, chỉ là không dám đưa tay ra ôm anh mặc dù cậu rất muốn đến run rẩy.

-Có phải ủy khuất nhiều rồi?

-Không có...Có Vũ tiên sinh, em đều rất tốt.

-Mọi chuyện, mọi việc của em tôi đều nắm kỹ...nói dối không tốt

Hạ Dương định nói tiếp nhưng bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho cảm động muốn khóc. Vũ Quân Thành ôn nhu như vậy, có thể đối với mình lâu thêm một chút, nhiều thêm một chút có được hay không. Càng như vậy, Hạ Dương lại càng muốn yếu đuối, càng muốn dựa dẫm, nhưng lại biết rõ, bản thân nếu không cố gắng thì lại không được.

-Nếu em khóc nhiều, có phải anh sẽ chán ghét hay không?

-Dù là trên giường làm em khóc, hay bên ngoài có người khiến em ủy khuất mà em khóc, tôi một chút cũng không khó chịu...

Hạ Dương đỏ mặt.

Vũ Quân Thành cũng không biết tại sao khi nói mấy lời này, tim anh đập nhanh đến lạ, có chút không quen, thêm chút ngượng ngùng, nhưng cánh tay ôm Hạ Dương vẫn siết thật chặt.

-Yên tâm, từ giờ về sau, ủy khuất sẽ dần không còn nữa. Em đang nổi tiếng, có chỗ đứng nhất định nhưng chưa phải thực sự lớn mạnh, nhưng cứ bên tôi, cho đến khi không có gì làm em khó khăn nữa

-Vũ tiên sinh...có phải nếu đến lúc đó...em vẫn được đi theo anh nữa không...?

Hạ Dương đã thay đổi câu hỏi, cậu ban đầu sợ rằng đến lúc đó anh sẽ để mình đi, nhưng đến lúc nói được một nửa lại thay đổi...

Bạch Nhất Thiên đêm nay đặt vé máy bay để lập tức trở về Mỹ.

Y đã không thể chịu đựng thêm nữa, không thể đứng yên thêm nữa. Bạch Nhất Thiên vốn nghĩ, dù sao Vũ Quân Thành cũng phải nể mặt ba mình, nhưng cho đến hôm nay, và chứng kiến nhiều chuyện xảy ra, y đã lầm. Dường như Vũ Quân Thành không hề nghĩ đến chuyện đó.

Bạch Nhất Thiên giận dữ và khổ sở, y có chút căm hận Vũ Quân Thành.

Sự trở về của Bạch Nhất Thiên làm gia đình bất ngờ. Bạch Nhất Thiên vẫn một mực tỏ ra vui vẻ, nhưng cố tình diễn theo kiểu ủy khuất không nói lên lời. Gia đình của Bạch Nhất Thiên và Vũ Quân Thành từ trước đã thân thiết, từ khi Bạch Hiển, ba của Bạch Nhất Thiên về hưu, liền cùng Vũ Quân Việt và gia đình của mình sang Mỹ sống. Vũ Quân Việt giao lại toàn bộ công ty Khải Uy Vũ cho Vũ Quân Thành rồi mới sang Mỹ.

Buổi tối sau hôm Bạch Nhất Thiên bay sang Mỹ, hai gia đình Bạch Vũ liền tổ chức chào mừng y tại một nhà hàng nổi tiếng. Bạch Nhất Thiên đứng trước gương chỉnh lại trang phục, mỉm cười nhìn mình trong gương, yên tâm thuộc toàn bộ kịch bản đã chuẩn bị.

Hạ Dương ngủ say, Vũ Quân Thành mỉm cười nhìn cậu ngủ say, hôn lên môi Hạ Dương rồi tắt đèn...