Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ

Chương 28: Tôi không hứng thú




Tỉnh dậy sau một đêm say là cảm giác đau đầu đến khó tả, Cố Tư Vũ từ từ mở mắt nhìn trên trần nhà sau đó toan ngồi dậy thì cảm thấy trên người mình có vật nặng gì đó đè lên, tầm mắt dần di chuyển xuống dưới sau đó liền mở to xẹt qua tia kinh ngạc Tạ Tranh? Tại sao cô lại nằm trên người anh? Khẽ lướt qua bàn tay kia lại thấy hai tay đan nhau một cách chặt chẽ đến không khe hở, tim chợt trùng xuống một nhịp. Biểu cảm dần nguội đi, anh không nhớ rõ mọi chuyện đêm qua chỉ biết là anh đã uống say và được lái xe đưa về lại biệt thự, còn chuyện tại sao anh và cô ở cùng một chỗ thì vẫn không tài nào nhớ ra! Chỉ có điều giờ đây người con gái đang ở bên cạnh anh ngủ rất ngon, hai mắt nhắm lại có thể thấy được hàng lông mi dài của cô còn có sống mũi cao thanh tú cùng đôi môi nhỏ nhắn, dáng vẻ ngủ của cô vẫn đáng yêu như ngày nào bất giác khiến anh cảm thấy vô cùng thích thú cứ vậy chẳng nỡ rời đi đánh thức cô dậy.

Một tay nắm lấy tay cô tay còn lại cũng tinh nghịch lướt qua mái tóc óng ả, sự ôn nhu dịu dàng hiện rõ qua ánh mắt của anh mà ngay cả anh cũng không nhận ra!

Tạ Tranh bị sự đụng chạm nhẹ của anh mà khẽ mở mắt trong cơn mơ màng cô dường như thấy được Cố Tư Vũ đang xoa đầu mình, có phải mơ không?

Tỉnh dậy mọi thứ liền trở lại hiện trạng ban đầu, anh thu lại hết biểu cảm vừa nãy sau đó giả vờ vừa mới thức. Tạ Tranh còn tưởng đó là thật nhưng hình như cô đã nhầm rồi, Cố Tư Vũ sao có thể lại dịu dàng với cô được chứ? Anh hận cô không hết huống chi đối xử tốt với cô?

"Tỉnh rồi sao?" Anh hỏi một câu

Tạ Tranh khẽ gật đầu một cái sau đó đứng liền muốn đứng thẳng người dậy nào ngờ do cả đêm qua cô cứ ngủ mãi một tư thế ngồi bên cạnh anh mà hai chân tê cứng mất đà mà ngã xuống trực tiếp đè cả người lên anh một lần nữa

"Oái"

Cố Tư Vũ cũng nhất thời bất ngờ lại giữ chặt lấy eo cô, hai mắt giao nhau tại một điểm, Tạ Tranh lúng túng né sang chỗ khác đến cả giọng cũng đã trở nên lắp bắp không ngừng

"Tôi...tôi không cố ý!"

"Tạ Tranh, em thực sự có rất nhiều trò nha! Chiêu này của em là muốn quyến rũ tôi sao?"

Quyến rũ? Tạ Tranh thầm khinh một cái, cô bất mãn phản kháng lại

"Ai quyến rũ anh? Do cả đêm tôi ngồi ngủ một kiểu chân tay tê cứng hết rồi nên mới sơ ý mà ngã lên người anh mà thôi...cũng chẳng biết do ai?" Câu cuối cô cố tình nói cho anh nghe

Cố Tư Vũ đương nhiên hiểu ra nhưng anh lại chẳng hề để tâm đến, bên môi nở nụ cười tà mị cánh tay chẳng hề buông lỏng thân thể mềm mại của cô ra một chút nào!

"Nhưng cho dù em có ý đồ đó đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng hứng thú!"

"Sao?" Tạ Tranh hình như vừa mới nghe điều gì đó rất nực cười

Không đợi cô giãy giụa Cố Tư Vũ liền buông cô ra sau đó đứng thẳng người dậy, còn chỉnh lại một chút áo quần của mình động tác cực kì ưu nhã rồi chậm rãi phun một câu

"Đối với hạng người chỉ muốn kiếm lợi từ người khác như em thì tôi không hứng thú!"

"Anh..." Tạ Tranh tức đến sôi máu

"À...Bây giờ cũng sắp đến giờ đi làm rồi, nếu em còn chậm trễ thì tôi sẽ trừ lương của em!"

Cố ác ma, Cố tự đại...Tạ Tranh tự đặt cho anh một loạt biệt danh rồi mắng chửi đủ kiểu sao lúc ấy cô lại không nhận ra cái tính xấu xa này của anh vậy? Đúng là lòng người khó đoán!

Quăng cho cô một câu anh cũng không thèm đứng ở đó nữa mà đi lên lầu tắm rửa sạch sẽ.

***

Hoành Lục

Ác ma thì vẫn là ác ma, Cố Tư Vũ thật là rất thích hành hạ cô, cả ngày đi làm anh căn dặn đủ điều còn sai cô đi khắp nơi, hết đặt chỗ nhà hàng ăn trưa đến pha cà phê, soạn hợp đồng...Làm hết thảy mọi chuyện Tạ Tranh gần như muốn xỉu đi, cô ngồi nghỉ một chỗ rồi lấy điện thoại trong túi ra xem thì phát hiện có 3 cuộc gọi nhớ của Duật Nam Phong, không chần chừ lâu cô ấn nút gọi lại cho anh

"Nam Phong anh có chuyện gì sao?"

"Tạ Tranh...anh có chuyện muốn nói với em! Bây giờ em rảnh không đến quán cà phê Z đi, anh đợi em ở đó"

Chuyện quan trọng sao? Không lẽ là tin tức về ba mẹ cô?

Tạ Tranh nhìn vào đồng hồ, bây giờ Cố Tư Vũ đang có cuộc họp khoảng hơn 1 tiếng nửa mới xong trong thời gian này chắc cô chỉ đi một lát là về ngay mà anh cũng không biết được! nghĩ vậy Tạ Tranh liền nói qua điện thoại

"Được rồi, em đến ngay"

Cúp máy Tạ Tranh lấy túi xách bên cạnh rồi chạy ra ngoài bắt taxi đi đến chỗ hẹn.

Duật Nam Phong đã đợi sẵn ở đó vừa thấy cô đã vẫy tay lại, Tạ Tranh đi đến ngồi đối diện với anh, cô gọi đại một ly nước sau đó hỏi

"Nam Phong chuyện anh muốn nói với em là chuyện gì?"

"Tạ Tranh, anh đã tìm được chút tin tức của bác trai bác gái...hiện tại hai bác ấy vẫn sống tốt!"

Sống tốt? Ánh mắt xẹt qua tia vui mừng sau đó tiếp lời anh

"Vậy giờ ba mẹ em đang ở đâu? Em muốn đi gặp ba mẹ em!"

Nói đến đây Duật Nam Phong nhìn cô có chút chần chừ

"Nhưng hiện tại chỗ ở cả hai người đang ở rất xa..."

"Chỗ nào? Anh cứ nói đi em sẽ tìm các để đến đó được"

Về ba mẹ Tạ Tranh anh đã điều tra ra được họ đang sống trong một khu ổ chuột nhỏ ở Thành Đô. Khi anh tìm đến đây cảnh tượng khiến người khác phải xót thương. Vì làm ăn thua lỗ phá sản dẫn đến đường cùng phải trốn nợ bỏ lại Tạ Tranh và đứa em trai Tạ Lăng Thần. Anh biết nếu như nói ra cô sẽ đi đến đó gặp ba mẹ mình nhưng điều quan trọng là anh không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng mà anh đã từng nhìn!

Nhưng nếu không nói ra chắc chắn theo tính cách của Tạ Tranh cô sẽ tra hỏi cho bằng được! Cô có quyền biết được ba mẹ mình đang ở đâu?

Duật Nam Phong thở dài một hơi, sắc mặt anh hơi do dự, Tạ Tranh ở phía đối diện có thể thấy được điều đó. Cô nghi hoặc nhìn anh rồi bất an nói

"Anh Nam Phong có chuyện gì sao? Anh nói cho em biết đi..."

"Không sao! Hai bác đang ở Thành Đô rất tốt, em hiện tại tốt hơn là từ từ hẳn gặp"

Tại sao? Cô không hiểu nhìn anh

"Tại sao lại từ từ gặp? Ở Thành Đô đúng không...nơi đó quả thực rất xa"

Từ đây mà muốn đi đến Thành Đô phải đi bằng tàu còn nếu đi bằng xe máy cũng mất khoảng nửa ngày đường! Thời gian lâu như vậy mà cô lại mắc phải Cố Tư Vũ, bây giờ phải làm sao để xin anh đây?

Duật Nam Phong nhìn cô lại thấy cô có phần lo lắng cứ ngỡ cô sẽ buồn nên liền đưa tay vỗ vào bàn tay cô một cách an ủi. Tạ Tranh nhìn xuống bàn tay anh đang nắm lấy tay mình bất giác cảm thấy được an ủi. Môi miễn cưỡng nở nụ cười.

"Cảm ơn anh"

"Không có gì! Em là người đặc biệt đối với anh chỉ cần em nhờ anh giúp thứ gì anh sẽ tình nguyện giúp đỡ em hết mình"

Duật Nam Phong quả đúng là rất tốt với cô, mọi thứ anh làm đều là vì cô! Nhà Duật gia chỉ có mình anh nên tình yêu thương của bản thân anh đều san bớt lại cho đứa em gái Tạ Tranh này. Dẫu sau hai bên gia đình cũng từng là tri kỉ nên anh không thể không để tâm đến.

Trong quán cà phê qua tấm kính trong suốt, có một đôi mắt như lửa tốt đang nhìn vào hai người. Chiếc xe thể thao đậu ở xa quan sát bên trong, Cố Tư Vũ tay đang mân mê điếu thuốc đang hút dở, cháy đến tàn gạt. Đốm lửa nhỏ đụng vào ngón tay anh khiến anh hơi giật mình nhìn lại thì đã không còn gì! Hậm hực, anh quăng điếu thuốc đi trong miệng phả ra một luồn khói trắng xám bay mập mờ trước khuôn mặt như một con thú dữ rình mồi. Thì ra khi anh không có ở đây cô đã sau lưng lén lút gặp Duật Nam Phong? Thật sự là không quan tâm đến cảm nhận của anh sao? Là người phụ nữ của anh rồi mà vẫn còn nhung nhớ người đàn ông khác?

Vết thương cũ cùng vết thương mới đâm thẳng vào tim anh rỉ từng giọt máu nhỏ, tâm tình rúng động với cảnh tượng trước mắt mình. Giờ đây Cố Tư Vũ chỉ muốn lao người đến lôi cô ra khỏi đây rồi chất vấn cô tại sao lại đối xử với anh như vậy? Nhưng mọi thứ đều bị anh dồn nén lại hết, anh căm phẫn nhìn cô với đôi mắt rực lửa, suy cho cùng thì anh mãi mãi chẳng bằng Duật Nam Phong?

Sự bức bối trong người khiến Cố Tư Vũ mắng một câu tay đập mạnh trên vô lăng xe một cái như trút giận

"Mẹ kiếp!"

Không thể ở đây thêm, anh phóng xe lao đi như xé toạc gió giữa trời.