Cố Tiểu Tây

Chương 266




Bà Ngụy tầm khoảng bốn mươi tuổi, dáng người yểu điệu, làm cho người ta có một loại cảm giác tinh tế nho nhã, lông mày thon dài giống như trăng khuyết, đáy mắt dường như luôn mang theo một chút u sầu nhàn nhạt không xua đi được, cũng không giống một người phụ nữ có sự nghiệp thành công.

Cố Tiểu Tây gật đầu với bà ấy: “Tổng biên tập Ngụy.”

Ngụy Lạc cầm bút trong tay, ngẩng đầu đánh giá Cố Tiểu Tây một hồi, lại tiếp nhận thư giới thiệu trong tay cô để xem, lập tức hiểu ra: “Cô chính là Cố Tiểu Tây có kỹ năng vẽ tranh khá tốt của đại đội sản xuất Đại Lao Tử?”

Nhật Báo Quần Chúng của họ không thiếu tin tức, cũng không thiếu bài viết, duy nhất chỉ thiếu nhân tài có kỹ năng đặc thù. Một số báo chí cần tranh minh họa, bọn họ vì thế rầu rĩ hồi lâu, còn cố ý thương lượng với văn phòng công xã, bảo họ giúp đỡ để ý đến phương diện nhân tài, phúc lợi đãi ngộ đều dễ nói, nhưng nhất định phải có tài năng thật sự.

Hai ngày trước bà ấy đã nghe nói đến cái tên “Cố Tiểu Tây”, còn thấy được ảnh chụp bức họa tường mà cô vẽ. Tuy ảnh chụp đen trắng nhìn không ra màu sắc, nhưng đường nét phác họa vô cùng thuần thục, vừa nhìn đã biết không phải người mới.

Cố Tiểu Tây cười khẽ: “Vâng.”

Ngụy Lạc có chút ngạc nhiên nhìn cô, rất hiếm có người có da mặt dày như vậy, lại hoàn toàn nhận lấy lợi khen của bà ấy mà không có chút khiêm tốn. Tuy nhiên, vậy cũng chứng tỏ cô rất tự tin với khả năng vẽ của mình.

Bà ấy thích những người tự tin.

Nghĩ như vậy, Ngụy Lạc nói: “Nhật Báo Quần Chúng của chúng tôi có tổng cộng năm tổ, tổ tin tức, tổ biên tập, tổ phát hành, tổ in ấn cùng với tổ văn hóa, cô vào tổ biên tập, thấy thế nào?”

Cố Tiểu Tây cũng không do dự, gật đầu nói: “Cảm ơn tổng biên tập.”

Trong lòng cô cũng thấy hơi kỳ lạ, vốn nghĩ ở nơi làm việc toàn là anh lừa tôi gạt, cô chen ngang một chân vào như vậy sẽ bị xa lánh, hoặc là cản đường ai đó nhưng không ngờ ngày đầu tiên nhậm chức, tổng biên tập lại rất dễ nói chuyện, không có làm khó làm dễ chút nào.

Tổ biên tập là tổ thích hợp nhất để cô phát huy, mà người trong tổ này, đều chiếm cương vị và trách nhiệm quan trọng, trong đó có phóng viên nhiếp ảnh, biên tập nội dung, đối chiếu, nhân viên sắp chữ, mà cô có thể đảm nhiệm vị trí biên tập mỹ thuật.

Ngụy Lạc gật đầu, đứng lên nói: “Được, để tôi dẫn cô đi.”

Văn phòng của Nhật Báo Quần Chúng nối liền với nhau, tới lui toàn là người, các nhân viên khi nhìn thấy Ngụy Lạc đều lên tiếng chào hỏi, cũng tò mò đánh giá Cố Tiểu Tây đi theo bên cạnh bà ấy.

Tổ biên tập.

Tổ biên tập được xem là tổ tập hợp nhân tài kỹ thuật, văn phòng chiếm trọn ba gian, trong đó lại chia làm tổ một, tổ hai và tổ ba, Cố Tiểu Tây được phân phối đến tổ ba.

Ngụy Lạc dẫn cô đẩy cửa vào văn phòng của tổ ba, vừa vào cửa mọi người trong phòng đã đồng loạt nhìn sang.

Bà ấy nói: “Đây là đồng nghiệp mới của mọi người, đồng chí Cố Tiểu Tây, mọi người hoan nghênh cô ấy nào.”

Dứt lời, một tràng vỗ tay vang dội vang lên, tất cả mọi người trong văn phòng đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Cố Tiểu Tây.

Ngụy Lạc giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, nói như sấm rền gió cuốn: “Được rồi, Thanh Lam, cô đưa Tiểu Cố đi nhận đồng phục và thẻ làm việc, để cô ấy làm quen với công việc đi.”

Nghe vậy, một cô gái vẻ ngoài hơi ngọt ngào, buộc tóc đuôi ngựa lập tức đáp vâng.

Ngụy Lạc gật đầu, xoay người rời đi.

Bà ấy vừa rời đi, văn phòng tổ ba đã lập tức nổ tung.

Mọi người nhao nhao rời khỏi chỗ ngồi, vây quanh Cố Tiểu Tây, mồm năm miệng mười giới thiệu mình.

“Chào đồng chí Cố, tôi là Hoàng Bân Bân, làm công việc biên tập nội dung, cô có thể gọi tôi là Bân Bân!”

“Đồng nghiệp mới, trông cô xinh đẹp thật đấy, có thể vào tổ biên tập của chúng tôi, chắc chắn có bản lĩnh, cô làm lĩnh vực gì vậy?”

“Lâu lắm rồi không có đồng nghiệp mới đến Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta, thật hiếm có!”

“……”

Cố Tiểu Tây đảo mắt qua nhóm đồng nghiệp lộ vẻ thiện ý, cong cong khóe môi.

Cô hơi khom lưng, giọng nói nghiêm túc lại khách sáo: “Mọi người gọi tôi là Tiểu Tây là được rồi, tôi tới làm biên tập mỹ thuật, hy vọng tương lai có thể cùng mọi người cùng nhau tiến lên.”