Cố Tiểu Tây

Chương 27




Tiểu đội dân quân đưa Nhậm Thiên Tường bất tỉnh nhân sự đi, Hoàng Phượng Anh thì dắt theo Điền Tĩnh, một nhóm người rầm rộ hùng hổ đi về phía trung tâm y tế xã.

Vốn dĩ Trần Nguyệt Thăng cũng phải đi theo, lại bị Lôi Đại Chùy trừng mắt một cách hung tợn, lúc này hai chân giống như cắm rễ, không dám động đậy nữa, nhưng khi mắt nhìn về phía bóng lưng của Điền Tĩnh, rối ren lẩn quẩn, giống như “hòn vọng phu”.

Khóe mắt Cố Tiểu Tây tràn đầy vẻ chế giễu, nếu như lúc nãy Trần Nguyệt Thăng đứng ra che chở Điền Tĩnh, không màng danh tiếng mà cưới cô ta, vậy cũng coi như là đàn ông tốt dám gánh gác, thế nhưng, vừa rồi anh ta không nói một lời, bây giờ lại bày ra dáng vẻ như này, thật khiến người ta buồn nôn.

Cố Tiểu Tây cũng lười nhìn thêm, chuẩn bị đi về.

Lôi Đại Chùy bỗng nhiên nói: “Cố Tiểu Tây, cháu chờ một chút!”

Bước chân của Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía Lôi Đại Chùy, giọng điệu hơi qua loa: “Chuyện gì?”

Trong lòng cô hiểu rõ, ngày xưa Lôi Đại Chùy là đội trưởng dân quân suốt ngày không thấy mặt mũi, hôm nay quay về đại đội sản xuất Đại Lao Tử không phải ngẫu nhiên, mà là bởi vì Trần Nhân, cháu gái ruột của mình.

Rốt cuộc Lôi Đại Chùy cũng trọng sĩ diện, không lên răn dạy, mà là hỏi: “Nghe nói hôm qua cháu cãi nhau với Trần Nhân à?”

“Cãi nhau?” Giọng điệu của Cố Tiểu Tây hơi đùa giỡn, giơ tay lên sờ miếng gạc trắng quấn trên trán.

Kiếp trước, cái gọi là “cãi nhau”, thế mà lại để lại sẹo trên mặt cô, hủy hoại nhan sắc!

Lôi Đại Chùy cau mày, bị động tác của Cố Tiểu Tây làm mất mặt.

Ông ta lại rít vài ngụm thuốc lá: “Đều là chơi từ nhỏ tới lớn, có việc gì to tát lắm đâu mà phải báo cáo lên tới đại đội? Như vậy, cháu nghe chú một câu, đi lên đại đội, nói là không phải Trần Nhân cố ý đẩy cháu, được không?”

Cố Tiểu Tây nhếch môi một cách lạnh lùng: “Chuyện này đã không do cháu quyết định nữa rồi, dù sao hôm qua Trần Nhân cũng đã đưa mười tệ tiền thuốc thang cho cháu rồi, trong đội muốn xử phạt cô ta, lời cháu nói còn có tác dụng gì? Chú nói thử xem chú Lôi?”

“Cô ấy đã đưa mười tệ cho cô à?” Trần Nguyệt Thăng quay đầu lại, âm điệu cao vút hơn rất nhiều.

Cố Tiểu Tây lười biếng nhếch môi khẽ cười: “Đúng vậy, tôi nghe nói anh đang tích góp tiền làm lễ ăn hỏi với Điền Tĩnh, mười tệ cũng không ít, Trần Nhân cũng không biết giúp đỡ người làm anh như anh, nếu không anh đã lấy được người ta từ lâu rồi? Làm sao sẽ xảy ra chuyện này?”

Gân xanh trên trán Trần Nguyệt Thăng nảy lên, xoay người bước nhanh hướng về nhà.

Lôi Đại Chùy nhìn cháu trai đã đi xa, lắc đầu, kẹp thuốc lá ở đầu ngón tay, nói với Cố Tiểu Tây: “Lần này Trần Nhân đã làm cháu bị thương rất nặng, cháu cũng từng đi học, chưa nghe tới câu khoan dung, tha thứ cho người khác sao?”

Cố Tiểu Tây nghe Lôi Đại Chùy giả vờ là người có ăn học, cười khẩy một tiếng, nói: “Vậy chú có từng nghe người không vì mình trời tru đất diệt chưa? Trần Nhân đã đánh vỡ đầu cháu, suýt nữa phá hủy nhan sắc, món nợ này cứ tính như thế sao?”

“Chú Lôi, cháu biết chú lợi hại, có bản lĩnh, có thể ăn nói trước mặt lãnh đạo công xã, nhưng sao chú lại có khuynh hướng chủ nghĩa tư bản, cho người thân đi cửa sau chứ? Trần Nhân phạm lỗi, chắc chắn phải tiếp nhận sự trừng phạt và giáo dục lại trong đội!”

“Nếu chú một mực bảo cháu đi nói giùm cô ta, vậy cháu sẽ đi hỏi công xã, làm hại đồng chí cùng giai cấp là tội danh gì, xem rốt cuộc có thể bị phán mấy năm! Chắc chắn không để kiểu người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

Lời lẽ của Cố Tiểu Tây đanh thép, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, khí thế này, quả thật còn khảng khái hơn so với lãnh đạo lớn.

Sau khi Lôi Đại Chùy nghe xong, khuôn mặt đều xám xịt.

Từ khi ông ta lên làm đội trưởng dân quân, cầm lấy thanh súng, vẫn chưa từng bị người khác bắt nạt như này!

“Ha ha ha, con gái tôi nói nói chí phải! Lôi Đại Chùy, ông muốn cầm súng để ép con gái tôi chấp thuận, đi biện hộ cho cháu gái của ông, vậy ông đây sẽ tố cáo ông lên trên trấn!”

“Ủy ban Cách Mạng huyện, biết không? Ông đây có quen biết với lãnh đạo lớn trong đó!”

Cố Tiểu Tây nghe thấy những lời nói khoa trương rót vào tai và ẩn ý bênh vực không hề che giấu, hốc mắt nóng lên, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Đã bao lâu rồi cô chưa nghe thấy giọng nói này?