Cố Tiểu Tây

Chương 317




Buổi chiều, buổi phỏng vấn gần đến hồi kết, mấy người Ngụy Lạc, Lưu Tường cũng quay về, Bùi Dịch cũng trở về công xã nhận hành lý và chăn đệm, chuẩn bị chung sống với đám thanh niên tri thức, chỉ có Cố Tiểu Tây không về, xem như trực tiếp than làm.

Cô thu dọn bản vẽ, vào phòng nhìn sơ một lượt, mới ngày đầu tiên gặp mặt, không khỏi có cảm giác hăng quá hóa dở, bỏ đi ý định tạm biệt Yến Thiếu Ngu, xoay người rời khỏi khách sạn của mấy thanh niên tri thức.

Tống Kim An nghĩ một chút, nhanh chân đuổi theo.

Phan Nhược Nhân vừa nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cười nhạt, cô ta không ngờ vừa tới thôn quê ngày đầu tiên đã đụng phải thứ dữ như thế, không chỉ mê hoặc anh họ dịu dàng như ngọc của cô ta, ngay cả Yến Thiếu Ngu cũng cư xử khác biệt với cô.

Một người phụ nữ nông thôn hèn mọn, trái lại cô ta thật sự muốn xem thử Cố Tiểu Tây có bao nhiêu thủ đoạn.

Bên kia, Điền Tĩnh rúc trong góc trơ mắt nhìn Tống Kim An đuổi theo Cố Tiểu Tây, sánh vai cùng cô, cúi đầu cười yếu ớt, dịu dàng giống hệt như dáng vẻ khi anh ta quan tâm cô ban nãy.

Điền Tĩnh nghiến chặt răng, ánh mắt sắc bén như dao.

Bên kia, Tống Kim An đuổi kịp Cố Tiểu Tây: “Biên tập Cố, cô chờ một chút!”

Ánh mắt Cố Tiểu Tây vô cùng bình tĩnh, quay đầu nhìn anh ta: “Thanh niên tri thức Tống, có chuyện gì sao? Tôi còn phải về nhà thu dọn đồ đạc, không có thời gian tán gẫu với anh đâu.”

Thái độ của cô có hơi lạnh lùng khiến Tống Kim An đau lòng.

Anh ta mím môi, có chút không tự nhiên nói: “Biên tập Cố, cô ghét tôi lắm sao?”

Vẻ mặt Cố Tiểu Tây không chút gợn sóng, không muốn trả lời câu hỏi nhàm chán này, giọng điệu không kiên nhẫn: “Nếu như thanh niên tri thức Tống đây không có gì để nói, vậy thì tôi đi trước đây.”

Tống Kim An thở dài, nói: “Tôi, tôi có chuyện, tôi muốn hỏi một chút, Nhật Báo Quần Chúng của các cô cũng xem như cơ quan nhà nước, có thể giúp tôi tiến cử một thư ký công xã không?”

“Thư ký công xã?” Cố Tiểu Tây không hiểu, lại cảm thấy có chút buồn cười: “Anh còn cần đến tôi tiến cử sao?”

Tống Kim An cũng hơi run một cái, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

“Lần này mấy thanh niên tri thức chúng tôi xuống thôn quê thật ra không chỉ có những người này, còn có hai người nữa là em dâu của nhà hàng xóm tôi, cô ấy được phân đến đại đội khác, tôi muốn thư ký công xã châm chước một chút, phân bọn họ tới nơi này lần nữa.”

Giọng điệu của Tống Kim An vô cùng thành khẩn, hơn nữa hai người mà anh ta nói đến, Cố Tiểu Tây cũng biết rõ.

Cô đưa mắt nhìn Tống Kim An, sau khi yên lặng lại nói: “Chuyện này anh nên đến tìm Thôi Hòa Kiệt, anh ta là thanh niên tri thức của huyện, còn có quyền phát biểu, có lẽ anh ta có thể giúp được anh đấy.”

Tống Kim An cười khổ lắc đầu một cái: “Mấy thanh niên tri thức trong huyện luôn chú ý đặc biệt đến chúng tôi, không được phép sử dụng các đặc quyền ở nhà, nếu như tôi thông qua Thôi Hòa Kiệt đến tìm lãnh đạo nói chuyện, chuyện này sẽ nhanh chóng được truyền tới tai cha mẹ tôi thôi.”

“Lần này, tôi muốn giúp đỡ bạn bè bằng chính sức mình, chứ không phải xuất phát từ sự uy hiếp của cha mẹ.”

“Tôi biết lời tôi nói có chút phức tạp, có thể cô không rõ được, ôi… thôi bỏ đi, cô xem như tôi chưa nói gì về chuyện này. Biên tập Cố, cô về nhà trước đi, tôi sẽ tự nghĩ cách khác.”

Tống Kim An vừa nói vừa xoay người lại, anh ta vừa đi vừa lắc đầu, vẻ mặt có chút tự giễu, anh ta đúng là điên, nhìn Cố Tiểu Tây rời đi, anh ta không chút nghĩ ngợi đuổi theo, thật ra chuyện anh ta muốn hói không phải là chuyện tiến cử thư ký công xã gì.

Lúc ấy, anh ta không nghĩ ra được gì khác, chỉ muốn đuổi theo cô nói mấy câu.

Ánh mắt Cố Tiểu Tây trầm xuống nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Kim An, sau khi anh ta đã đi xa, cô cũng xoay người trở về nhà.

Cô vẫn luôn muốn quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Yến trở nên thân thiết hơn, nhưng kiểu thân thiết này lại biến thành lời cười nhạo sau khi nhà cha mẹ Yến Thiếu Ngu gặp chuyện, Tống Kim An vẫn đối đã với Yến Thiếu Ngu như thường lệ, có thể nói là bạn tốt trong hoạn nạn, đáng tiếc.