Cố Tiểu Tây

Chương 377




Điền Tĩnh cũng ngạc nhiên nhìn Yến Thiếu Ngu, cô ta thật không ngờ một chàng trai trắng trẻo như công tử bột lại có thân thủ lợi hại như thế. Tốc độ của hươu rất nhanh, vậy mà anh có thể săn được, chứng tỏ anh là người có bản lĩnh.

Nhưng cũng khó trách, nếu anh không có bản lĩnh làm sao Cố Tiểu Tây lại đánh giá cao Yến Thiếu Ngu được chứ?

Khoan đã, Điền Tĩnh trợn mắt, Cố Tiểu Tây đánh giá cao Yến Thiếu Ngu?

Vốn dĩ cô ta vẫn không hiểu tại sao Cố Tiểu Tây đột nhiên chán ghét Tống Kim An, chuyển sang thích Yến Thiếu Ngu, nhưng bây giờ cô ta đã hiểu rồi, thì ra Cố Tiểu Tây là người sống lại!

Lúc xuyên qua, cô ta vẫn chưa đọc tới kết cục của quyển tiểu thuyết này, biết đâu tình tiết tiếp theo trong tiểu thuyết là Cố Tiểu Tây không được như ý hoặc gặp được chuyện bất ngờ nào đó dẫn đến ngoại tình với Yến Thiếu Ngu, cho nên sau khi trọng sinh cô mới thay đổi suy nghĩ.

Nhưng tại sao Cố Tiểu Tây lại ghét và cảnh giác với cô ta như vậy?

Trong chốc lát, Điền Tĩnh nghĩ mãi không ra, ánh mắt nhìn Yến Thiếu Ngu cũng mang theo sự đánh giá và cân nhắc. Rõ ràng việc tìm hiểu nguyên nhân từ Cố Tiểu Tây là chuyện cực kỳ khó, có lẽ cơ hội để biết được lý do nằm trên người Yến Thiếu Ngu!

Yến Thiếu Ngu không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mọi người, anh làm như không nhìn thấy ánh mắt của họ mà im lặng theo sát đội ngũ.

Cố Tiểu Tây mỉm cười, cô không quan tâm đến mấy lời nói nhảm của Vương Phúc bên cạnh mà tiếp tục đi tới phía trước. Khi đi tới trước một cây liễu lớn ở kế bên sườn núi, cô chỉ vào sườn núi và nói: "Ruộng sắn nằm phía dưới, bí thư chi bộ lấy dây thừng ra đi."

Vương Phúc sửng sốt, ông ta vội vã sai người cột dây thừng vào thân cây.

"Hèn gì lúc lên núi cô lại bảo tôi mang theo dây thừng, thì ra là vì ruộng sắn nằm phía dưới." Vương Phúc ngỡ ngàng, ông ta đã nói tại sao bản thân từ nhỏ đã lên xuống ngọn núi này nhiều lần mà lại không biết trên ngọn núi này có ruộng sắn, thì ra là do nó nằm khuất như thế.

Cố Tiểu Tây nhìn sườn núi chênh vênh và nói: "Tôi xuống dưới trước."

Nghe vậy,Vương Phúc nhíu mày: "Không được! Cô là con gái, cứ chờ ở trên là được, đại đội chúng ta có rất nhiều các chàng trai trẻ tuổi, không tới lượt cô đi xuống dưới đâu. Được rồi, cô cứ chờ ở đây đi."

Cố Tiểu Tây lắc đầu: "Chẳng lẽ ngoài tôi còn có người khác tìm được vị trí chính xác của ruộng sắn hay sao?"

Cô không sợ độ cao, củ sắn lại nằm dưới đất, phần lá trên mặt đất cũng đã khô héo, người không biết sẽ không tìm thấy.

Mà kiếp trước khi Vương Phúc tổ chức đi đào củ sắn cô đã tham gia, cho nên cô biết chính xác vị trí.

"Ở đây địa thế hiểm hóc, thật sự không phù hợp với một cô gái như cô, cô cứ chỉ vị trí để các đồng chí nam xuống đi." Ngay lúc này, Vương Bồi Sinh bước ra từ trong đoàn người, ông ấy nhíu mày nói.

Từ khi sự việc lần trước xảy ra, Vương Bồi Sinh đã cố tình duy trì khoảng cách với Cố Tiểu Tây. Nhưng bây giờ thấy tình hình này, ông ấy vẫn lên tiếng, sao bọn họ có thể để một cô gái mỏng manh, yếu đuối như Cố Tiểu Tây làm tiên phong được chứ!

Cố Tiểu Tây mím môi, cô cúi đầu nhìn xuống, không hề sợ hãi nói: "Tôi có thể đi."

Sắc mặt Vương Bồi Sinh hơi khó coi, ánh mắt Vương Phúc chợt thấy đổi, ông ta thở dài: "Vậy thì để Tiểu Trần đi xuống chúng với cô."

Cố Tiểu Tây thờ ơ gật đầu, mặc dù nhờ có người nhà nên Trần Nguyệt Thăng mới trở thành đội trưởng tiểu đội thứ sáu của đại đội sản xuất, thế nhưng chính bản thân anh ta cũng có tài. Ít nhất, anh ta cũng được xem là người có thân thủ tốt nhất trong số các thanh niên của thôn.

Bị điểm danh, Trần Nguyệt Thăng liếc nhìn Cố Tiểu Tây một cái, vẻ mặt vốn âm trầm chợt tốt hơn.

Bấy giờ, trong đoàn người lại có người giơ tay lên nói: "Bí thư chi bộ, tôi cũng muốn đi chung."

Cố Đình Hoài vừa nói vừa bước ra, bực bội nhìn Cố Tiểu Tây. Anh ấy rất bất mãn với hành động tự đưa ra quyết định của cô, nơi nguy hiểm như thế, thân là anh trai, Cố Đình Hoài muốn đi chung để tiện chăm sóc cho cô.