Cố Tiểu Tây

Chương 482




Cố Tiểu Tây gật đầu, từ trong giỏ lấy ra bảng vẽ, đi sang phòng bên cạnh.

Yến Thiếu Ương nhai cơm bí đỏ, trên mặt lộ ra nụ cười: “Chị Tiểu Tây thật sự có lòng với anh cả.”

Trong giọng nói của cậu ấy khó nén được vẻ vui mừng, dù sao nhiều năm qua, cha mẹ bận rộn, vẫn luôn là anh cả lặng lẽ gánh vác tất cả mọi chuyện. Anh đã quá mệt mỏi, bây giờ có người quan tâm anh, chăm sóc anh, làm cho anh vui vẻ, đây thật sự là điều không thể tốt.

Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, lông mày nhíu lại, mang cảm xúc nhàn nhạt.

Yến Thiếu Ương không nghe thấy câu trả lời, cố sức nghiêng đầu nhìn anh một cái, một lúc lâu mới nói: “Anh cả không biết nên nói với chị Tiểu Tây như thế nào sao? Chuyện này đúng là rất khó khăn, hai người mới vừa ở bên nhau, nếu không phải vì em…”

Giọng nói của cậu ấy có chút chán nản và mất mát, luôn muốn trở thành trợ lực của anh cả, nhưng kết quả vẫn là người níu chân.

Yến Thiếu Ngu nhíu mày, liếc cậu ấy một cái, giọng nói ngoan cố lạnh lùng: “Cho dù không vì em, anh cũng phải đi.”

Trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên im bặt, yên tĩnh đến đáng sợ.

*

Cố Tiểu Tây đi tới phòng bệnh bên cạnh, cửa đóng lại, bên trong lại có tiếng kêu rên không gián đoạn.

Cô gõ cửa, người mở cửa là Bùi Dịch.

Cố Tiểu Tây đi vào phòng bệnh, hỏi: “Thanh niên trí thức Hoàng thế nào rồi?”

Bùi Dịch thở dài, trên mặt ẩn chứa nỗi sợ hãi: “Bác sĩ cho dùng thuốc nhưng không có hiệu quả gì, chuẩn bị rửa dạ dày cho anh ta, cũng không biết thanh niên trí thức Hoàng đã ăn trúng cái gì mà lại có hậu quả lớn như vậy.”

Cố Tiểu Tây không lên tiếng nữa, nhìn thoáng qua Vương Phúc đang đứng bên giường bệnh, dáng vẻ sốt sắng.

Đám thanh niên trí thức này liên tiếp xảy ra chuyện, cũng làm cho Vương Phúc đã lớn tuổi lao lực quá độ. Chỉ cần những tên con ông cháu cha này xảy ra chút chuyện, chỉ sợ sẽ có người tìm tới cửa, đến lúc đó, có khi còn có thể liên lụy đến toàn bộ đại đội.

Nhưng cô không hối hận khi đối phó với Hoàng Thịnh là được.

Người này kiếp trước cũng sai khiến Thôi Hòa Kiệt đối phó Yến Thiếu Ngu, chịu chút đau khổ cũng là việc nên làm.

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Tây hướng ánh mắt về phía Hoàng Thịnh nằm ở trên giường bệnh.

Vừa nhìn, lông mày không khỏi nhướng lên, ngược lại làm cho cô hiểu rõ năng lực của mình hơn.

Trên đầu Hoàng Thịnh là những hạt mồ hôi to như hạt đậu, cơ thể cũng không tự chủ được mà run rẩy, tứ chi co rút, cổ họng khàn khàn phát ra từng tiếng kêu rên đau đớn. Hai tay anh ta ôm bụng, cuộn mình ở trên giường bệnh, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

Sức mạnh chữa trị, có thể giết người, cũng có thể cứu người.

Con ngươi của Cố Tiểu Tây khẽ nhúc nhích, đáy mắt hiện lên một tia u ám, cô có thể dùng năng lực này để giết chết Điền Tĩnh không?

Ý nghĩ này của cô vừa mới xuất hiện, mấy bác sĩ đã đi vào phòng bệnh, đẩy Hoàng Thịnh đi, muốn dẫn anh ta đi rửa dạ dày.

Vu Kiến Quốc lo lắng hỏi một câu: “Anh năm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cố Tiểu Tây quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được Tống Kim An, trên mặt anh ta tràn đầy vẻ mệt mỏi và buồn bã, có thể nhận thấy những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này cũng là khiến đứa con của trời này cảm thấy mệt nhọc, Điền Tĩnh còn chưa xuất viện, thằng đệ lại nằm viện.

Tống Kim An cũng nhìn thấy Cố Tiểu Tây, yết hầu anh ta di chuyển một cái, trong con ngươi màu nâu không phân biệt được cảm xúc.

Anh ta nói: “Làm hết sức mình, thuận theo ý trời.”

Cố Tiểu Tây có chút ngạc nhiên, lời này cũng không giống như lời Tống Kim An sẽ nói ra.

Nhưng thời đại này, trình độ chữa bệnh vô cùng thấp, máy truyền dịch cũng không phải đồ dùng một lần, mà là loại ống cao su màu vàng hơi thô, loại ống này cắm vào trong dạ dày cũng không dễ chịu, xem như Hoàng Thịnh cũng chịu không ít khổ sở.

Cô tìm một vị trí, ung dung ngồi xuống, liếc mắt nhìn mọi người đang gấp gáp như kiến trên chảo nóng, cọ vẽ rơi xuống xoạt xoạt, phác họa vẻ mặt của mọi người, coi như là ghi chép lại một chút tình nghĩa sâu sắc giữa các thanh niên trí thức.