Cố Tiểu Tây

Chương 618




Bạch Mân trừng to mắt nhìn. Dường như cô ấy không ngờ còn có cách như thế nữa. Tuy nhiên sau khi suy nghĩ kỹ một chút, cô ấy lại cảm thấy cũng được đó chứ. Cô ấy tìm một người mình biết rõ để làm người yêu, dù sao cũng tốt hơn so với Hoàng Thịnh, đúng chứ? Mà tuổi của cô ấy cũng nên tới lúc suy tính tới chuyện yêu đương rồi.

Nhưng mà nghĩ đến tâm nguyện của cha mẹ trong nhà, cô ấy lại có chút đau đầu.

Bạch Mân lắc đầu, cô ấy tạm thời gác cái suy nghĩ này ra sau đầu, nói: "Đúng rồi, cái này, cái này và cả cái này nữa. Ba quyển sách này đều là sách lý thuyết cơ sở. Em xem trước một chút, có chỗ nào không hiểu đều có thể hỏi chị."

Cô ấy lấy ra ba quyển sách từ trong túi vải, chúng không tính là dày, nhưng nhìn xem là biết nội dung ở trong đó cực kỳ tối nghĩa khó hiểu.

Cố Tiểu Tây nhận lấy, cô bỏ sách vào trong bọc, nói khẽ: "Cảm ơn."

Bạch Mân xua tay, cười nói: "Em khách sáo với chị làm cái gì? Chúng ta là bạn bè tốt, chị ta vốn nên giúp em thôi."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lúc nhất thời quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn.

Hai người đi rất nhanh. Lúc trời sập tối, bọn họ cũng sắp về tới nhà. Cố Tiểu Tây ngẫm nghĩ, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Chị có muốn tới nhà của em ăn cơm không? Lúc này, chị mà về nhà có lẽ sẽ đụng phải Hoàng Thịnh đó."

Điều cô còn chưa nói chính là, Hoàng Thịnh chỉ là một phần nguyên nhân thôi, thật ra là cô có dụng tâm riêng.

Mặc dù thực sự không có cách nào mặt dạn mày dày chào hàng anh cả nhà mình, nhưng sáng tạo một chút điều kiện tự nhiên vẫn có thể. Không dễ nhìn thì không dễ nhìn đi, nhưng đây là lần đầu tiên từ đời trước cho tới đời này anh cả thích một người. Cô trong vai trò một người em gái không thể giội một gáo nước lạnh lên người anh trai mình được, đúng không?

Bạch Mân nghĩ đến lần trước mình đã ăn uống ở nhà của Cố Tiểu Tây, cô ấy ngượng ngùng nói: "Không cần đâu, chị về nhà ăn là được rồi. Bây giờ, nhà ai cũng đều không giàu có, sao chị có thể tới nhà của em để ăn cơm hoài được, vậy thì giống cái kiểu gì?"

Đuôi lông mày của Cố Tiểu Tây chau lại, cô nói: "Không phải nói chúng ta là bạn tốt hay sao? Đến nhà bạn ăn cơm mà còn cần phải suy xét nhiều như vậy sao?"

Nghe vậy, Bạch Mân hơi dừng lại, chê cười không biết nên nói tiếp như thế nào nữa.

Tính cách của cô ấy nhạy cảm và trầm tĩnh. Nếu thật sự muốn bàn về đạo lý thì mười cô ấy cũng không bằng một Cố Tiểu Tây. Kết quả cuối cùng dĩ nhiên chính là cùng nhau đi tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử. Lúc bọn họ về đến nhà, cơm trong nhà đã được nấu xong xuôi.

Bạch Mân đến đạt được sự hoan nghênh của tất cả mọi người. Đương nhiên, người vui vẻ nhất vẫn là Cố Đình Hoài rồi.

Sắc mặt của anh ấy ửng hồng, nói chuyện lắp ba lắp bắp, gọi đến nỗi Cố Tích Hoài đứng ở một bên nhìn mà bật cười thật to. Cuối cùng vẫn là Cố Chí Phượng tới giải vây cho anh ấy, ông ấy cười nói: "Tiểu Bạch, sau này cháu và bé cùng nhau tan làm, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Đuôi mắt của Cố Tiểu Tây hơi nhướn lên. Lúc nãy, cô vừa mới nói để Bạch Mân tìm đối tượng đưa đón cô ấy, vậy mà bây giờ đối tượng đó lại biến thành mình rồi.

Cũng là không phải là cô không làm được. Chẳng qua học tập luôn luôn là chuyện tiêu tốn thời gian, cô thực sự không có nhiều thời gian như vậy. Mỗi ngày, phải đi bệnh viện huyện chờ Bạch Mân tan tầm. Sau này, có cơ hội đến bệnh viện huyện thực tập, ngược lại là cô có thể đảm nhận được chuyện này.

Bạch Mân cũng cảm thấy không ổn, vội vàng xua tay nói: "Chú, hai tụi cháu cùng đi làm vẫn được, tan tầm thì thôi. Lúc cháu tan làm quá muộn, còn phải để Tiểu Tây chờ đợi nữa, như vậy không tốt đâu ạ."

Cố Tiểu Tây húp cháo, chậm rãi nói: "Giống như em đã nói rồi, chị nhanh chóng tìm đối tượng đi, chắc chắn là người đó sẽ có thời gian đưa đón chị thôi."

Nghe vậy, bát cơm của Cố Đình Hoài suýt nữa lật úp xuống, anh ấy luống cuống tay chân xoa xoa thành bát.

Yến Thiếu Ly ranh mãnh nhìn anh ấy một cái, nói: "Anh cả Cố, Tiểu Tây còn chưa nói cái gì cả, anh căng thẳng cái gì vậy?"

Lời nói này vừa mới nói ra, bầu không khí ở trên bàn bầu trở nên có chút mập mờ. Tay của Bạch Mân tay hơi dừng lại, cho dù cô ấy có ngu ngốc đến mấy thì cũng phát giác ra được Cố Đình Hoài có một chút ít hảo cảm dành cho mình. Trong lúc nhất thời, lỗ tai của cô ấy đỏ lên, nói thể không rõ đó là cảm giác gì.