Cố Tiểu Tây

Chương 667




Kim Xán quay đầu nhìn Bạch Mân, cô ấy nhỏ giọng nói: "Chị Bạch Mân, hay là mặc quần áo vào?"

Bạch Mân rụt vai, cô ấy im lặng không nói chuyện.

Uông Tử Yên thở dài, cô ấy chọc khửu tay vào cánh tay Cố Tiểu Tây, ý bảo cô khuyên nhủ Bạch Mân, cứ không mặc quần áo vào như vậy cũng không phải cách, đợi lát nữa có người đến đây không phải sẽ càng mất mặt hơn sao?

Mặc dù mặc quần áo vào có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với bị người ngoài chế giễu.

Cố Tiểu Tây xoa cổ tay, cô đi đến bên cạnh giường, mở một cái hòm để gần lò sưởi ở đầu giường, lấy một cái áo hoa ra, nó vẫn mới tinh rõ ràng mới được may xong, kích thước không vừa với Bạch Mân, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể mặc được.

Bạch Mân đang định xua tay từ chối, Cố Tiểu Tây lại nói: "Đợi lát nữa bí thư chi bộ đến đây, chị phải nói ra hết các hành động của cha mẹ mình, đây là một cơ hội để chị thoát khỏi nhà họ Bạch, chị muốn như vậy mà đúng không?"

Giọng cô bình thản, rơi vào tai Bạch Mân lại giống như một âm thanh cứu rỗi.

Đúng vậy, Từ Đông Mai và Bạch Sơn vì tiền tài bán sự trong sạch của cô cho Hoàng Thịnh, để người ta trốn trong phòng đánh lén cô ấy. Nếu không phải Thạch Đầu gọi Cố Tiểu Tây quay trở về, chỉ sợ đêm nay Hoàng Thịnh sẽ đạt được mục đích của anh ta.

Cô ấy chỉ bị cởi áo, cũng đã không muốn suy nghĩ đến chuyện lấy chồng, nếu Bạch Mân thật sự bị Hoàng Thịnh động tay động chân, xảy ra chuyện không thể vãn hồi, vậy có lẽ cô ấy sẽ giống người đồng nghiệp trong bệnh viện thắt cổ tự tử, lấy mạng của mình để chứng minh sự trong sạch.

Từ Đông Mai và Bạch Sơn làm như vậy, là ép cô ấy chết!

Bạch Mân suy nghĩ đến ngơ ngẩn, nhớ lại đủ chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn, cô ấy nhắm chặt mắt lại, vươn tay nhận lấy quần áo, trong ổ chăn nhanh chóng vang lên tiếng sột soạt. Khi giọng của Từ Đông Mai truyền đến, Bạch Mân cũng đã xuống giường.

Từ Đông Mai gào to: "Bí thư chi bộ, ông nhanh lên, sắp xảy ra tai nạn chết người rồi!"

"Đi thôi, chúng ta cũng đi ra ngoài." Cố Tiểu Tây nói xong, cô dẫn đầu đi ra ngoài.

Mấy người họ vừa mới đi từ trong buồng ra, Từ Đông Mai dẫn đoàn ngoài vội vàng đi vào, bọn họ liếc một cái là nhìn thấy Hoàng Thịnh bị Thạch Đầu đè trên mặt đất, anh ta vô cùng chật vật, mu bàn tay bị trói ra phía sau lưng, miệng còn bị nhét khăn lau.

"Ôi, Tiểu Hoàng- Thạch Đầu! Cháu làm cái gì vậy? Còn không mau thả cậu ấy ra!" Từ Đông Mai che miệng, vẻ mặt sốt ruột nhìn Hoàng Thịnh, anh ta chính là kim chủ của bọn họ, không thể để anh ta xảy ra chuyện gì ở nhà bọn họ được.

Lưu Kiến Quốc nhìn nhà họ Bạch chướng khí mù mịt, ông ấy ghét bỏ nhíu mày.

Thế nhưng khi ông ấy nhìn thấy Cố Tiểu Tây, ánh mắt khựng lại, vẻ mặt đăm chiêu.

Ông ấy đã sớm nghe nói đại đội sản xuất Đại Lao Tử bên cạnh có một xã viên xuất sắc, không nói đến việc cứu được hai mẹ con bà Ngưu khó sinh, mà còn dành được không ít vinh dự cho đại đội sản xuất và công xã, ông ấy rất tán thưởng nhân tài như vậy.

Lưu Kiến Quốc vắt hai tay sau lưng, ông ấy nói: "Cô là Cố Tiểu Tây đúng không?"

Cố Tiểu Tây gật đầu: "Bí thư chi bộ Lưu, gọi ông đến đây đột xuất là vì có chuyện cần ông giải quyết."

Cố Tiểu Tây cũng không có tâm tư trò chuyện với Lưu Kiến Quốc, xử lý xong chuyện của Bạch Mân, bọn họ có thể rời đi cùng nhau, không có nhà họ Bạch cản trở, sau này Bạch Mân chính là người nhà họ Cố bọn cô, như vậy cũng coi như giảm khó khăn cho Cố Đình Hoài.

Đương nhiên lễ hỏi, phòng tân hôn và vân vân cũng không thể thiếu, cho dù Bạch Mân không có nhà mẹ đẻ, nhà họ Cố cũng sẽ không bạc đãi cô ấy.