Cố Tiểu Tây

Chương 877




“Mượn lương thực?” Cố Tiểu Tây hơi dừng bước chân, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại.

Mượn lương thực cũng không phải là một chuyện nhỏ, thử hỏi xem, trong khi những người ngoài mỗi ngày đều ăn canh cải thảo củ cải, gặm khoai lang, cả nhà bọn họ ngày ngày ăn lương thực tinh, liệu có thể gây ra sự rối loạn không cần thiết nào không?

Đây cũng là một sự kiện khiến cô cực kỳ cẩn thận, xem ra việc xây nhà vẫn rầm rộ quá mức rồi.

"À, chính là Vương Mỹ Hoa, người làm trong nhà máy bông, ngay từ đầu bà ta cũng không nhắc đến chuyện mượn lương thực này đâu, chỉ nhắc đến một câu, nói rằng muốn gả con gái cho anh, ha ha, lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết." Cố Tích Hoài nhún vai, giọng điệu có chút giễu cợt.

Cố Tiểu Tây kinh ngạc nhìn anh ấy, Cố Tích Hoài một lòng một dạ ham mê học tập, thật sự chưa bao giờ có tiếp xúc với người phụ nữ nào, vốn dĩ cô cho rằng anh ấy trời sinh đã thiếu mất sợi dây thần kinh này, nhưng sau này mới biết được, chỉ là không gặp gỡ đúng người mà thôi.

Nghĩ đến người chị dâu ba kiếp trước gặp đủ mọi bất hạnh, phải nhảy từ nhà cao tầng xuống khi đang mang thai, con ngươi Cố Tiểu Tây tối sầm lại, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh chút, lại nhanh chút, để cho bọn họ có thể ở bên nhau sớm hơn.

"Lúc đầu anh cả suy nghĩ đến việc hỏi bà con quê nhà, mượn chút lương thực cho Vương Mỹ Hoa, anh thấy anh ấy ngốc lắm, đã đến lúc này rồi, còn cố quan tâm làm gì? Hôm nay anh ấy cho mượn, phỏng chừng ngày khác nhà chúng ta sẽ bị đại đội vây quanh.”

Cố Tích Hoài nói ra chỉ hận rèn sắt không thành thép, trong mắt anh ấy, nếu trong nhà chỉ có một mình Cố Đình Hoài “không có đầu óc” này, chắc chắn không thể chống trụ được cho cái nhà này, may mà có anh ấy ở đây, có thể ngăn chặn những chuyện rắc rối không cần thiết đó trước.

Cố Tiểu Tây gật đầu: “Ừ, không thể cho mượn lương thực.”

Cố Tích Hoài thở phào nhẹ nhõm, anh ấy cũng sợ Cố Tiểu Tây mềm lòng, người khác tới cửa cầu xin vài câu cô liền nhanh chóng cho mượn lương thực, nay đã khác xưa, lúc này cho mượn lương thực chính là dẫn lửa thiêu thân, nhưng dù sao lương thực cũng là do cô mang về, anh ấy cũng không dám nói cái gì.

Cũng may, cũng may mà cô không phải là Cố Tiểu Tây ngu như lợn trước đây, biết cái gì đúng mực.

Cố Tích Hoài nói: “Anh cả nghe lời em, khi trở về em phải nói chuyện đàng hoàng với anh ấy.”

Cố Tiểu Tây khẽ ừ một tiếng, siết chặt cổ tay đau nhức, lượng công việc ngày hôm nay rất lớn, cô vẫn luôn bận rộn đến lúc này.

Khi về đến nhà, có một vị khách mười mấy tuổi không mời mà đến đang ngồi ở bên cạnh bàn, đó là Thạch Đầu của đại quân Phàn Căn.

Cậu ấy vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, cả người đều hưng phấn mà nhảy dựng lên, cái bánh bao trong việc cũng chưa kip nhai đã nuốt hết vào trong bụng, giọng điệu vừa kích động vừa tôn kính: “Chị Cố, chị đã về rồi.”

Cố Tiểu Tây có chút kinh ngạc: "Thạch Đầu? Đã muộn thế này rồi, sao em còn đến đây?”

“He he.” Thạch Đầu gãi gãi cái ót, lúc này, Bạch Mân đi từ buồng trong ra, trên tay cầm hai quả trứng gà, mặt mày cô ấy tươi cười, vẻ mặt lại chứa đựng một tia nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có: “Thạch Đầu tới đây tìm chị.”

Cố Tiểu Tây nhìn cô ấy, nói: “Em đoán đúng rồi phải không?”

Bạch Mân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới bội phụ nói: “Không gì có thể che giấu được trước đôi mắt em, đúng vậy, Thạch Đầu nói giữa trưa hôm nay Từ Đông Mai trở về, nhà họ Bạch liền bắt đầu thu dọn hành lý, còn thuê một cái xe bò, thu dọn chăn và nồi niêu xoong chảo đi rồi.”

Cô ấy mím môi cười nói: “Nếu bọn họ rời khỏi đại quân Phàn Căn, sau này hẳn sẽ rất khó có thể trở về.”

Sự ra đi của người nhà họ Bạch, đối với cô ấy chính là một loại giải thoát, rốt cuộc sau này cô ấy có thể thanh thản trải qua cuộc sống ổn định của mình.

“Chị Tiểu Bạch, em phải trở về rồi, nếu không mẹ em sẽ lo lắng.” Thạch Đầu chớp chớp mắt, thật cẩn thận nhặt nửa cái bánh bao trên bàn, cũng không ăn thể ăn ở đây, nhét vào trong túi.

Bạch Mân cười lắc đầu, đưa hai quả trứng gà trong tay cho cậu ấy: “Cầm lấy, trên đường trở về chú ý an toàn.”