Cố Tiểu Tây

Chương 917




Triệu Ngọc Long trầm mặc một lát, ông ta gật đầu nói: "Hai ngày trước, tôi đã nhận được điện báo của chủ tịch tỉnh Tống. Thành thật mà nói, tình huống ở thành phố Phong còn nghiêm trọng hơn nhiều so với mọi người nghĩ. Đồng chí Tống phải chuẩn bị tâm lý cho trận chiến kéo dài này đó."

Mặc dù anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý xong rồi, nhưng nghe được những lời nói này của Triệu Ngọc Long, đáy lòng của Tống Kim An vẫn chùng xuống.

Cố Tiểu Tây ở một bên từ tốn uống nước, ánh mắt hơi có chút thương hại liếc nhìn Tống Kim An.

Anh ta là tay mơ có bối cảnh và lại vừa mới bước ra đời, nhiệm vụ vừa mới tiếp nhận lại chính là cục diện rối rắm ở thành phố Phong, có thể tưởng tượng được độ khó lớn đến mức nào, nhưng dựa theo mối quan hệ với những cá nhân thông thường của con cáo già. Lúc này, Triệu Ngọc Long nên tán dương vài câu và cổ vũ một chút.

Triệu Ngọc Long lại không làm như thế, mà ông ta lại sớm tiêm phòng cho Tống Kim An trước. Từ đó có thể biết được tình huống thật sự ở thành phố Phong tệ hại đến mức nào.

Có điều, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Tống Kim An bình tĩnh nói: "Quản đốc Triệu, tôi đã đến đây cũng đồng nghĩa với việc đã chuẩn bị kỹ càng. Chúng ta vẫn nên nói về chuyện của phố lương thực một chút trước đi, chuyện này quan trọng hơn nhiều so với tình huống hỗn loạn của thành phố Phong."

Hiện tại, khắp nơi đều thiếu lương thực, khả năng cung cấp lương thực lúc này để ổn định cục diện của phố lương thực đủ để chứng minh thực lực của anh ta. Anh ta muốn đánh thắng thành phố Phong và diệt trừ tất cả mọi hỗn loạn. Sự hợp tác của lương thực là điều không thể thiếu được.

Lương thực vĩnh viễn là tiền tệ mạnh nhất. Đây cũng là mục đích tới đây hôm nay của anh ta.

Triệu Ngọc Long cười ha ha, ông ta chỉ vào Hình Kiện đang ngồi ở một bên, nói: "Đồng chí Tống, hôm nay cậu tới đây thật là trùng hợp đó. Uầy, vị này chính là ông chủ đứng đằng sau hiện giờ của phố lương thực, Hình Kiện. Hai người đều là người trẻ tuổi, có lời gì có thể nói với nhau."

"Anh là ông chủ của phố lương thực sao?" Trên mặt của Tống Kim An khó nén được vẻ kinh ngạc, cái mông của anh ta cũng gần như ngồi không vững nữa.

Anh ta hoàn toàn không ngờ tới một anh chàng có dáng vẻ cà lơ phất phơ ở trước mặt mình, vậy mà gã ta lại là ông chủ của phố lương thực mà anh ta đã tốn trăm phương ngàn kế để đi tìm hiểu. Một người như vậy, tại sao lúc trước gã ta lại có thể làm ra những chuyện mờ ám như vậy ở dưới trướng của Thái Lan cơ chứ?

Gã ta nắm giữ trong tay một nguồn lương thực ổn định, không nói tới thành phố Phong, gã ta có thể đứng vững gót chân ở bất kỳ thành phố nào ở nước Z. Đương nhiên, so sánh với bất kỳ chỗ nào khác, thành phố Phong vừa hỗn loạn lại vừa không được kiểm soát rõ ràng là nơi phù hợp nhất và cũng thuận tiện nhất để xâm nhập và tiến hành những trò lừa bịp.

Quan sát được vẻ ngạc nhiên ở trên mặt Tống Kim An, Hình Kiện cảm thấy sảng khoái, gật đầu nói: "Đó là chuyện đương nhiên, chuyện này còn có thể lừa anh hay sao?"

Tống Kim An cũng không phân biệt được rõ trong lòng mình có cảm giác gì, có chút phức tạp.

Triệu Ngọc Long hết nhìn Hình Kiện, rồi lại nhìn Tống Kim An, ánh mắt ông ta lóe lên: "Hai người quen biết nhau sao?"

"Chú Triệu, chúng cháu là quen biết đã lâu." Hình Kiện nói thật, cũng không giấu diếm.

Triệu Ngọc Long cười nói: "Ha ha, nếu hai người quen biết đã lâu, chẳng phải là lúc bàn bạc sẽ trôi chảy như nước chảy thành sông hay sao? Chúng ta đều ở thành phố Phong, đều muốn làm chút việc thiết thực cho bà con nơi đây. Chúng ta có cùng chung một mục tiêu, đó chính là chiến hữu và việc giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."

Lời nói này của ông ta đầy chính nghĩa nghiêm trang, chỉ có điều ông ta chưa nói rõ với Hình Kiện: Đồng chí Tống là người của chủ tịch tỉnh Tống và mang theo nhiệm vụ tới đây. Chúng ta nhất định phải phối hợp với anh ta, nếu không thì e rằng sẽ có thể gặp phải phiền phức. Anh ta có nói cái gì, gã ta phải đáp ứng thừa một chút.

Cố Tiểu Tây ngồi ở một bên nghe thấy liền tức cười, nhưng cô không chen vào nói, mà cứ tập trung làm nhiệm vụ làm phông nền của mình.

Mặc dù cô không quan tâm thân phận của mình bị bại lộ, nhưng nếu có thể làm heo thì làm heo đi, làm hổ dễ dàng bị người mang ý đồ xấu để mắt tới.

Hình Kiện cũng không phải là kẻ ngốc, gã ta nhận ra ẩn ý trong lời nói của Triệu Ngọc Long. Gã ta thoáng liếc mắt nhìn Cố Tiểu Tây một cái, thấy nét mặt của cô bình tĩnh, không có lộ ra bất kỳ ý kiến phản đối nào, gã ta cười nói: "Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên."

Tống Kim An thở phào nhẹ nhõm, chút oán hận cuối cùng đối với Hình Kiện cũng tiêu tan.