Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Chương 10




Editor: Nguyệt

Beta: Melodysoyani     

Bầu không khí bên trong thư phòng (phòng sách) nhà họ Lục rất nghiêm trọng, sắc mặt của bốn người bên trong phòng đều nghiêm túc.

"Thiên Hữu, con có biết mình đang nói cái gì không?" Lục Đạt Lãng gần như là gầm thét hỏi. Đứa con này vừa mới đính hôn trước bao nhiêu người, vậy mà vừa mới tan cuộc đã nói phải hủy bỏ hôn ước, con trai của ông coi hôn nhân là trò đùa sao? 

"Con biết yêu cầu của con rất quá đáng, nhưng, ba, con phải giải trừ hôn ước với Tuệ Nghi."

Nghe vậy, chẳng những là Lục Đạt Lãng giận tái mặt, mà Tống Tấn Vinh cùng Tống Tuệ Nghi cũng vậy.

"Thiên Hữu, bác Tống nhìn cháu lớn lên, hiện nay cháu nói muốn giải trừ hôn ước với Tuệ Nghi, chắc chắn là có đạo lý của cháu. Cháu có thể nói ra cho bác Tống biết được không? " Chuyện gì đều có nguyên nhân của nó, tuy Tống Tấn Vinh cũng không vui cho lắm, nhưng ông muốn Lục Thiên Hữu cho ông một cái lý do có thể thuyết phục được ông.

Lục Đạt Lãng không đợi con trai mở miệng, tức giận chỉ vào Lục Thiên Hữu cả giận nói: "Thiên Hữu, nếu như người cha này còn tồn tại trong mắt con, thì đừng tiếp tục cho nói với cha chuyện giải trừ hôn ước này nữa." Ông nặng nề mà hừ một hơi: "Mới đính hôn không đến một giờ, mà con đã nói muốn từ hôn, con muốn  sau này Tuệ Nghi phải sống như thế nào, bộ mặt của nhà họ Lục phải đặt ở đâu."

Lục Thiên Hữu cũng biết mình có lỗi với Tống Tuệ Nghi, thế nhưng, anh thực sự không muốn kết hôn với cô.

Tống Tuệ Nghi khổ sở nhìn Lục Thiên Hữu: "Anh Thiên Hữu, anh muốn từ hôn có phải là vì cô gái được Tống Thiếu Khang dẫn tới lúc chiều không?" Mạnh Tĩnh Vi quả thật là nguồn gốc của sự bất an trong lòng của cô. 

Lục Thiên Hữu áy náy nhìn cô, chân thành mà nói: "Xin lỗi."

"Xin lỗi cũng không thể giải quyết được chuyện gì." Cô không muốn anh xin lỗi, cô chỉ mong được làm cô dâu của anh thôi. 

"Tuệ Nghi, anh..." Đôi mắt bi thương của Tống Tuệ Nghi làm anh không nhẫn tâm nói lên lời từ chối.

"Anh Thiên Hữu, anh hãy suy nghĩ thật kỹ lại rồi hãy đưa ra quyết định." Cô không muốn quá mức ép buộc anh, có một số việc không thể ép buộc được, bằng không chỉ có thể nhận được hiệu quả ngược, đặc biệt là trong chuyện tình cảm như thế này.

Nghe thế, Lục Đạt Lãng nhịn không được chen vào nói: "Con nhìn xem, Tuệ Nhi hiểu chuyện lại biết tiến biết lùi như thế, còn con thì sao?"

Không để bụng đến chuyện cha châm chọc, Lục Thiên Hữu kiên trì nói: "Con đã suy tính rất kĩ rồi."

Tống Tuệ Nghi hơi quay đầu qua chỗ khác, không thể tiếp nhận được câu trả lời của Lục Thiên Hữu. 

Lục Thiên Hữu cúi người trước mặt Tống Tuệ Nghi, cũng không để ý cha mình quở trách, xoay người rời đi, đi tới cửa chính, đang muốn đi ra ngoài, thì một người đàn ông xa lạ tay cầm dao gọt trái cây xông lại trước mặt anh, anh né tránh nhưng không kịp, ngay khi mình cho là sẽ bị con dao kia đâm phải, đột nhiên có một sức mạnh khác đẩy anh ra xa.

Mọi chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt, anh trơ mắt nhìn Mạnh Tĩnh Vi thay anh chắn một dao này.

Hai tên cảnh vệ đứng ngoài cửa cũng bị tình huống đột nhiên xảy ra này làm cho trở tay không kịp. Sững sờ một lúc lâu mới kịp phải ứng lại, vội vã chạy đến chế phục tên côn đồ cầm dao kia..

Lục Đạt Lãng cùng cha con nhà họ Tống theo sau Lục Thiên Hữu đi ra, thấy được hình ảnh Mạnh Tĩnh Vi  quên mình ngăn cản dao làm chấn động ba người bọn họ.

"Tĩnh Vi..." Lấy lại tinh thần, Lục Thiên Hữu xông lên trước ôm lấy thân thể mềm yếu của Mạnh Tĩnh Vi.

"Thiên Hữu, thật may là anh không có việc gì." Ngực của cô rất đau lại chảy máu, nhưng có thứ cô còn lo lắng hơn tánh mạng của mình là sự an nguy của anh.

"Không cần nói, anh đi gọi xe cứu thương." Anh nóng nảy mất khống chế.

Mạnh Tĩnh Vi lắc đầu, nắm lấy tay anh thật chặt, cô cố hít vào, miễn cưỡng phát ra tiếng nói: "Thiên Hữu, xin lỗi... chuyện của mẹ, không phải  em cố ý  muốn hiểu lầm anh, đều tại em không tốt, không có nghe lời cảnh cáo của anh... Mới có thể bị Tôn thiếu Khang lừa dối. Còn nữa, ngày hôm nay... không phải em cố ý muốn tới phá hư  buổi lễ đính hôn của anh."

"Tĩnh Vi, anh không trách em." Lục Thiên Hữu vội vàng cam đoan, hai tay anh run rẩy ôm chặt lấy cô.

"Có thật không?"

"Thật."

Mạnh Tĩnh Vi mỉm cười: "Cám ơn anh gần đây đã luôn quan tâm, chăm sóc cho em." Dứt lời, cô gục đầu, ngất đi.

"Tĩnh Vi..."

*

Tường màu trắng, khăn trải giường màu xanh, mùi thuốc sát trùng khó ngửi, nơi này là nơi mà Lục Thiên Hữu không muốn tới nhất. Nhưng lúc này người anh yêu đang nằm im trên giường bệnh, làm cho anh không thể không đến đến nơi đây.

Hai tay anh cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, thầm khẩn cầu ở trong lòng mong cho cô nhanh tỉnh lại.

Tống Tuệ Nghi cầm một bó hải dụ  đi tới phòng bệnh, thấy cảnh này thì không đành lòng.

"Đừng lo lắng, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Cô nhẹ giọng nói.

Lục Thiên Hữu không có quay đầu lại. Một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Có thật không?"

Tĩnh Vi đã hôn mê ba ngày rồi.

Tống Tuệ Nghi đi lên phía trước, tay ngọc khoác lên trên bả vai anh: "Anh Thiên Hữu, anh phải có lòng tin vào cô ấy chứ."

Lục Thiên Hữu khẽ thở dài, một lát sau, mới quay đầu nhìn cô: "Cảm ơn."

Tống Tuệ Nghi cười yếu ớt, cầm bó hải dụ đi đến một bên khác của giường, cầm hoa cắm vào trong bình hoa.

Lục Thiên Hữu nhìn Tống Tuệ Nghi, cảm kích mà nói: "Cảm ơn em đã giúp đỡ, nếu không có em, cha của anh sẽ không đồng ý giải trừ hôn ước.” Nếu không phải là Tống Tuệ Nghi tự động mở miệng nói muốn giải trừ hôn ước, còn ở trước mặt cha mình nói tốt cho anh thì làm sao cha và bác Tống có thể đồng ý giải trừ cuộc hôn nhân đơn giản như thế này được.

Tống Tuệ Nghi lặng im một lúc, rồi nói: "Em vốn có không có ý định giải trừ hôn ước." Cô giương mắt nhìn anh: "Thế nhưng sau đó em lại đổi ý, bởi vì em chợt nhận ra tình yêu của em giành cho anh vẫn chưa đủ sâu, em đã suy nghĩ rất cẩn thận, nêu lần đó đổi lại là em, em nghĩ mình sẽ không thể nào vì anh chạy ra cản một dao này." Hình ảnh Mạnh Tĩnh Vi vì anh ngăn cản dao kia, đến nay vẫn làm cô chấn động  khi mỗi lần nghĩ đến, chính vì vậy, cô mới đồng ý nhường đường.

"Ý của em là Tĩnh Vi yêu anh sao?" Cô thương anh, vì sao cô chưa từng nói cho anh biết? 

"Anh không cảm thấy sao?" Cô không trả lời mà hỏi lại.

"Anh..." Anh chần chờ một chút: "Anh cũng không biết nữa, giữa bọn anh chưa từng nói chữ yêu này với nhau." Cho tới bây giờ anh cũng không có đi suy nghĩ sâu xa quá, cũng chưa từng nghĩ anh có tình yêu với cô hay không. Anh vẫn cho là, tình cảm mình giành cho cô ấy chỉ là thương tiếc, cưng chiều, là thương yêu cô.

"Từ yêu này đại biểu cho cái gì? Nếu như anh không thương cô ấy, thì anh cũng sẽ không giải trừ hôn ước với em."

Lục Thiên Hữu im lặng không nói, đắm chìm người vào trong suy nghĩ sâu xa. Là sức mạnh như thế nào làm cho anh có thể nói muốn giải trừ hôn ước với cha đây?

Tống Tuệ Nghi cũng không quấy rối anh, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, vừa mở cửa phòng bệnh ra, Mạnh Tuấn Sinh đứng ở ngoài cửa.,

Cô chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi khỏi phòng bệnh.

Mạnh Tuấn Sinh đi tới bên cạch giường bệnh, quan tâm nhìn Mạnh Tĩnh Vi: "Chị, chị mau tỉnh lại nhanh đi, mẹ còn phải phẫu thuật thêm một lần nữa, mọi người cần sự ủng hộ của chị." Nghĩ đến chị gái hi sinh vì mọi người trong nhà, viền mắt của cậu cũng không kiềm chế được mà phiếm hồng.

Người nằm trên giường bệnh vẫn nhắm mắt lại, dường như không nghe được  lời của Mạnh Tuấn Sinh.

Mạnh Tuấn Sinh thở dài: "Chị còn không chịu tỉnh lại sao?”

"Anh cũng nghĩ thế đúng không! Có thể chị ấy cảm thấy ngủ say đối với chị ấy là chuyện tốt nhất từ trước đến nay."

Bên trong phòng, hai người đàn không hẹn mà cùng nặng nề thở dài. Có lẽ vậy, từ lúc lớn lên cô  đã luôn chịu mọi uất ức.

*

Thực ra Mạnh Tĩnh Vi cũng muốn tiếp tục sống, thế nhưng, cô không có cách nào đối mặt với thực tế tàn khốc, không có cách nào tìm cho mình một lý do để sống tiếp.

Mẹ hận cô, người cô yêu muốn kết hôn với người khác, cô không biết phải sống tiếp như thế nào. Cho nên cô nghĩ, ngủ là phương pháp giải quyết tốt nhất, cuối cùng cô không cần phải nhìn thấy đôi mắt đầy oán hận của mẹ, cũng không phải chịu đựng những thống khổ khi mất đi người yêu. 

Mặc dù nói, buông tha sinh mệnh là mềm yếu, là hành động không chịu trách nhiệm, nhưng cô không để ý nhiều như vậy.

Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhẵn không có chút máu của cô, Lục Thiên Hữu cảm thấy tim của anh như bị lưỡi dao sắc bén từng nhát từng nhát cắt vào.

Trong lúc cô hôn mê, anh đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, cuối cùng anh cũng xác định được tình cảm của mình. Anh thích cô, anh yêu cô. Có thể, từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã hấp dẫn anh thật sâu, mới có thể đánh vỡ nguyên tắc của chính mình đi bao nuôi cô, vẫn luôn quan tâm đến cô, nhưng anh lại không biết, lúc ăn dấm chua của Cao Kiệt, anh nên nghĩ đến, đối với anh mà nói cô là người không giống như vậy.

Anh tự trách, đồng thời càng tức giận chính bản thân mình, anh nên biết tính cách của Mạnh Tĩnh Vi là người luôn nhẫn nhục, chịu đựng, chỉ biết yên lặng trả giá tất cả, hơn nữa quan hệ giữa bọn là đặc biệt, thân phận cách xa, cho dù cô thương anh, cũng không sẽ không mở miệng nói ra.

Trời ơi! Tại sao ngay tại lúc sắp mất đi cô, anh mới hiểu rõ tình cảm của mình dành cho cô là ý nghĩ yêu thương chứ? 

"Tĩnh Vi, đừng... ngủ nữa,  anh rất nhớ giọng nói của, rất muốn nghe giọng nói của em, rất nhớ những khoảng thời gian cùng em sống chung một chỗ." Anh cảm thấy quá mệt mỏi  khi nhìn cô.

"Tĩnh Vi, em thật muốn anh mất đi động lực để sống tiếp sao?"

Giọng nói này là của Thiên Hữu, anh ấy nói như vậy là có ý gì?

"Tĩnh Vi, anh cầu xin em mà, hãy mau tình lại đi  được không? Hay là em cũng muốn anh giúp em?"

Giúp đỡ? Thiên Hữu,  anh muốn làm cái gì?

Lục Thiên Hữu nhìn chăm chú vào người cô, thấy Mạnh Tĩnh Vi không một phản ứng nào, không khỏi thở dài nặng nề."Anh biết em đang giận anh, bởi vì ở trước mặt Nana anh đã nói những lời làm tổn thương đến em, nhưng lúc đó là anh quá tức giận, hơn nữa, giữa anh và Nana cũng không có phát sinh chuyện gì cả, nhiều nhất chỉ là cùng cô ta ăn một bữa cơm, làm hiểu rõ nguyên nhân tức giận; còn chuyện đính hôn với Tuệ Nghi, anh... Sau khi anh nhìn thấy em, anh đã rất hối hận khi đồng ý cuộc hôn nhân này với ba, vậy nên anh đã giải trừ hôn ước; Thế nhưng, em vẫn không thể tha thứ cho anh đúng không? Nếu như em cứ ngủ mãi như vậy là để trừng phạt anh thì như vậy là đủ rồi, em hãy mau tỉnh dậy đi!" Cô đã hôn mê suốt 2 tuần lễ rồi, anh sợ từ nay về sau cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Giải từ hôn ước?! Là thật sao?

"Tĩnh Vi..."

Giọng nói của anh nghe thật thống khổ, cô không nên làm anh thống khổ như vậy. Mạnh Tĩnh Vi cố gắng chớp mắt mấy cái, ép buộc bản thân nhấc lên mí mắt nặng nề.

Vừa mở mắt ra, mắt cô nhìn thấy đầu tiên là Lục Thiên Hựu dùng hai tay ôm lấy đầu của anh, nhìn qua thấy dáng vẻ của anh rất thống khổ.

"Thiên Hữu."

Lục Thiên Hữu kinh ngạc, không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Tĩnh Vi tỉnh lại nhìn anh, anh suýt chút nữa thì rơi nước mắt: "Tĩnh Vi."

"Thiên Hữu."

"Cuối cùng em cũng chịu tỉnh."

Mạnh Tĩnh Vi không nói, chỉ cười cười, muốn anh thả lỏng tinh thần.

"Em biết không? Anh rất lo lắng từ nay về sau em sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”

"Anh thực lo lắng cho em sao?"

"Đúng, vì em là người con gái mà anh yêu nhất."

"Anh yêu em?" Cô khiếp sợ mở to mắt nhìn anh.

"Anh yêu em, giống như em yêu anh vậy." Anh chân thành nói.

"Lời anh nói là sự thật sao?" Cô không tin, điều này sao có thể?

Lục Thiên Hữu mím môi mà cười, gật gật đầu.

"Anh đang nằm mơ à! Chúng ta không xứng đôi."

Anh cầm tay cô đặt lên ngực mình: "Ai nói là em không xứng, trong lòng anh, em là người con gái mà anh yêu quý nhất."

Mặc dù lời của anh làm cô vui sướng trong lòng, nhưng cũng làm lòng cô lo lắng không yên: "Kết hôn mà không môn đăng hộ đối* thì sẽ không hạnh phúc."

(*) Một quan niệm xưa của người Trung Quốc, trai gái kết hôn với nhau phải cùng giai cấp, tương xứng với nhau.

"Nếu như em vì thân phận của anh mà không dám tiến lên, vậy anh sẽ giao ra chức tồng giám đốc này, chúng ta sẽ cùng nhau đi qua những ngày tháng mà em cho là bình thường." Mất đi người có thể cùng anh chia sẽ một nửa thành công, vậy thành công cuả anh còn ý nghĩa gì nữa chứ? 

Cảm động đến chảy nước mắt, cô nức nở nói: "Em tin tưởng anh, mặc kệ sau này anh là tổng giám đốc hay là người bình thường, em sẽ vẫn luôn bên cạch anh."

Lục Thiên Hữu giơ tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt của cô, giang tay ôm chặt người yêu vào lòng.

*

Bởi vì đang yêu, cơ thể Mạnh Tĩnh Vi phục hồi rất nhanh chóng.

Hôm nay, bởi vì tập đoàn Trường Phong mở một hội nghị rất quan trọng, Lục Thiên Hựu không có đến bệnh viện, nhưng Mạnh Tĩnh Vi cũng không cảm thấy buồn chán, vì có em trai Tuấn Sinh ở cùng cô.

"Tuấn Sinh, mẹ phẫu thuật vẫn thuận lợi chứ?" Nghe Thiên Hữu nói, anh lại xin viện trưởng thêm lần nữa, xin viện trưởng nhanh chóng sắp xếp làm phẫu thuật cho mẹ.

"Chị  chăm sóc thật tốt cho mình là được rồi, chuyện của mẹ để em lo." Mạnh Tuấn Sinh thuần thục gọt táo.

"Ồ!" Mạnh Tĩnh Vi lên tiếng trả lời, nghĩ thầm, em trai là muốn mình yên tâm dưỡng bệnh cho tốt!

Mạnh Tuấn Sinh ngẩng đầu, cậu liếc liếc mắt nhìn Mạnh Tĩnh Vi đang cười yếu ớt, biết chị gái mình đang nhớ Lục Thiên Hữu, không nhịn được mà nói: "Chị, anh Lục đối với chị thật tốt, sau khi tan việc, đều đến đây với chị."

Khuôn mặt của Mạnh Tĩnh Vi ngượng ngùng đỏ bừng,.

Mạnh Tuấn Sinh rửa sạch trái táo vừa gọt xong, cắt một mảnh nhỏ đưa cho Mạnh Tĩnh Vi.

"Cảm ơn." Mạnh Tĩnh Vi đưa tay cầm lấy, từng chút từng chút một thưởng thúc.

Nhìn nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của chị gái, từ tận đáy lòng Mạnh Tuấn Sinh cảm thấy vui mừng thay chị gái mình: "Chị, anh Lục có nói bao giờ sẽ cưới chị không?"

Mạnh Tĩnh Vi ngây người một lúc, nhỏ giọng nói: "Không biết mẹ có chịu đồng ý cuộc hôn nhân này hay không."

"Mẹ sẽ đáp ứng." Mạnh Tuấn Sinh đã dự tính sẵn trong lòng nói.

"Sao em có thể chắc chắn như vậy?" Mạnh Tĩnh Vi ngước mắt lên nhìn, không hiều vì sao em trai lại trả lời chắc chắn như thế.

Mạnh Tuấn Sinh không nói chỉ im lặng cười nhẹ.

Cậu dám chắc chắn như vậy là có nguyên nhân, chị gái muốn gả cho người nào, mẹ cũng không quan tâm, hơn nữa mẹ nghĩ nếu như muốn sớm làm phẫu thuật, phải cần Lục Thiên Hữu đi nói giúp, vậy nên, mẹ không dám đắc tội với Lục Thiên Hữu. Hơn nữa, lúc chị gái vẫn còn hôn mê Lục Thiên Hữu có cầm một bản báo cáo tình hình trong nhà mà anh từng lén lút điều tra đưa cho cậu xem, sau khi xem xong cậu cực kỳ tức giận, rõ ràng kinh tế trong nhà không cần chị phải làm lụng vất vả cả ngày đêm và đi công tác để nuôi sống cả nhà, mẹ lại thường xuyên oán giận nói với chị là kinh tế trong nhà không tốt. 

Vậy nên, trong cơn nóng giận cậu đã nói cho mẹ, nếu mẹ còn muốn đứa con là cậu thì không nên hành hạ chị như vậy. Mặc dù mẹ khóc giải thích với cậu, mẹ nói là suy nghĩ cho cậu, cha cho cậu tiền, mẹ đều cất giữ hết tất cả để giành cho cậu, nhưng lời giải thích của mẹ chẳng những không làm cho cậu bớt giận, ngược lại làm cậu càng tức giận hơn, thậm chí cậu còn lên tiếng nói với mẹ là muốn cắt đứt quan hệ mẹ con.

Vì vậy, mẹ ở tình hình bị chèn ép, không thể làm gì khác hơn là đồng ý yêu cầu của cậu.

Mà bên cạch đó, cậu và Lục Thiên Hữu đã thống nhất, không để cho chị biết về bàn báo cáo điều tra kia, bọn họ không nên làm chị phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa. 

"Tuấn Sinh, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của chị."

Mạnh Tuấn Sinh đang muốn nói dối để cho qua, đã thấy Tống Tuệ Nghi bước vào phòng sau khi gõ cữa.

Mạnh Tĩnh Vi có chút áy náy nhìn Tống Tuệ Nghi, mặc dù cô ấy chủ động nói muốn giải trừ hôn ước, nhưng cô luôn cảm thấy chính mình có lỗi với cô ấy. 

"Đã khỏe hơn chút nào chưa?" Tống Tuệ Nghi dịu dàng cười hỏi.

"Tốt hơn một chút rồi, cám ơn cô đã quan tâm." Sau khi cô tỉnh lại không bao lâu, Tống Tuệ Nghi có đến thăm cô, còn hỏi cô có muốn trở thành bạn tốt với cô ấy hay không. Cô rất cảm động, cô chính là đầu sỏ làm cho cô ấy và Thiên Hữu không thể làm vợ chồng.

" Đúng rồi, mình đến ngoài thăm cậu ra, còn mang đến cho cậu một tin tức tốt, người đàn ông ám sát anh Thiên Hữu đã bị quan tòa kết tội và nhốt vào nhà giam rồi."

"Cuối cùng người nọ là ai, tại sao muốn giết Thiên Hữu như vậy?" Mạnh Tĩnh Vi không hiểu hỏi. Cô đã từng hỏi qua Thiên Hữu, nhưng hình như anh không muốn để cho cô biết được sự thật, lúc nào cũng nói mơ hồ vài câu cho qua.

"Việc này nói ra rất dài dòng, nói đơn giản một chút, chính là bị Tôn Thiêu Khang lợi dụng." Tống Tuệ Nghi nói vài ba câu rồi cho qua, vì chuyện này có liên quan đến buôn bán, có nói ra Mạnh Tĩnh Vi cũng không thể hiểu được.

"Vậy Tôn Thiếu Khang cũng bị nhốt vào nhà giam hả?"

Tống Tuệ Nghi lắc đầu: “Bởi vì mẹ của Tôn Thiểu Khang đã đến cầu xin bác Lục, anh Thiên Hữu không thể làm gì khác hơn ngoài việc nghe theo lời cầu xin của bác Lục buông tha cho Tôn Thiếu Khang một lần.

Tuy nhiên, cậu yên tâm đi, anh ta sẽ không lại đến quấy rầy cậu nữa đâu, Tôn Thiếu Khang đã bị nhà họ Tôn đuổi khỏi Đài Loan đến chi nhánh của công ty ở nước Mỹ rồi, chắc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể trở về đâu." Vì chuyện này của Tôn Thiếu Khang, hai nhà Lục Tôn phải vận dụng hết thế lực mới có thể ngăn cản không cho tin tức bị đăng lên báo.

Mạnh Tĩnh Vi cảm thấy trong lòng chán nản, bọn họ là người thân nha!

"Tuệ Nghi, cám ơn em đã giúp anh nói rõ ràng." Giọng nói trầm ổn từ cửa truyền đến, Lục Thiên Hữu tay cầm một bó hoa Tulip đi tới bên cạch giường bệnh, anh cầm hoa nhét vào trong tay của Mạnh Tĩnh Vi.

"Có một số việc nên từ người bên ngoài nói ra, làm như vậy không phải dễ nói chuyện hơn sao?" Tống Tuệ Nghi cười nói. Cô nhìn ra Lục Thiên Hữu không muốn nói rõ ràng mọi chuyện cho Mạnh Tĩnh Vi biết, anh không muốn để cho Mạnh Tĩnh Vi biết trên thương trường hiểm ác đáng sợ đến thế nào.

Lục Thiên Hữu nhìn Tống Tuệ nghi bằng đôi mắt đầy cảm ơn, cô thực sự là người con gái tốt, chỉ có thể nói bọn không có duyên đến được với nhau. 

Tống Tuệ Nghi thản nhiên tiếp nhận lời cảm ơn của Lục Thiên Hữu, cô nhìn sang phía Mạnh Tuấn Sinh.

"Chúng ta nên đi ra ngoài, không nên đứng ở trong này làm bóng đèn."

Mạnh Tuấn Sinh cũng cực kì hiểu chuyện đứng lên đi theo Tống Tuệ Nghi ra khỏi phòng bệnh. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Tĩnh Vi thì đỏ bừng.

Lục Thiên Hữu giơ tay lên gạt đi những sợi tóc nhỏ xòa xuống của cô: "Tuệ Nghi chỉ nói với em có một câu thôi mà khuôn mặt của em đã đỏ như vậy rồi, sau này em theo anh đi đến những chỗ đông người thì em phải làm cái gì đây hả?"

Mạnh Tĩnh Vi hờn dỗi liếc mắt nhìn anh: "Chẳng phải không đi là được sao."

Lục Thiên Hữu lơ đễnh nhún nhún vai, ngồi xuống, anh móc trong túi áo khoác ra một chiếc hộp đỏ tưới. Khuôn mặt tươi cười cũng chuyển thành nghiêm túc. Anh mở nắp hộp ra, chiếc nhẫn lóng lánh sáng chói làm cho Mạnh Tĩnh Vi không thể nào mở mắt được.

"Tĩnh Vi, gả cho anh có được không?"

Mạnh Tĩnh Vi nhìn khuôn mặt đẹp trai tràn đầy tình yêu xấu hổ gật đầu.

Lục Thiên Hữu cực kì vui sướng, vươn tay run rẩy giúp Mạnh Tĩnh Vi đeo nhẫn vào.

Mạnh Tĩnh Vi cười tươi như hoa nép sát vào ngực anh, đến bây giờ cô vẫn không thể tin được, đã từng là mơ ước hy vọng xa vời nay đã trở thành sự thật.

*

Trời trong xanh, ánh nắng ấm áp, ngày tốt cảnh đẹp, có một cặp vợ chồng mới cưới cười vui vẻ hạnh phúc, được đứng trước mặt thần hứa hẹn lời thề, được đón nhẫn những lời chúc phúc của người thân, bàn bè. 

Tuy con dâu không phải là người ông chọn, nhưng Lục Đạt Lãng cũng cười chúm chím đón nhận, giống như Tống Tuệ Nghi từng nói, không phải tất cả người con gái đều có thể hy sinh tính mạng vì người con trai mình yêu, Thiên Hữu tìm được một một cô gái tốt.

"Tuệ Nghi, con thật sự buông tha như vậy?" Tống Tấn Vinh nhìn chăm chú vào đôi trai gái đang đứng, không khỏi cảm thán nhỏ giọng hỏi. 

"Ba, người phải hiểu rõ con gái của người chứ, thứ không thuộc về con, con sẽ không bắt buộc." Là Mạnh Tĩnh Vi liều mình vì yêu, để cho cô cảm động sâu xắc.

Con gái đã nói như thế, người làm cha như ông cũng không cần phải nói nhiều thêm nữa.

Vẻ mặt cô dâu Mạnh Tĩnh Vi tươi cười tựa vào bên tai Lục Thiên Hữu, nói nhỏ vài câu, chỉ thấy Lục Thiên Hữu giống như là đồng ý gật gật đầu.

"Anh cũng hi vọng cô ấy có thể tìm thấy hạnh phúc của đời mình." Lục Thiên Hữu nhìn về phía Tống Tuệ Nghi đang đứng nhìn bọn họ bằng đôi mắt chứa đầy chân thành và chúc phúc. 

Được chồng mình cho phép, Mạnh Tĩnh Vi vui vẻ nâng cao bó hoa, ném thật cao về phía người cô chộn, bó hoa mang lại hạnh phúc chính xác rơi vào tay của Tống Tuệ Nghi.

Giống như biết Mạnh Tĩnh Vi làm như vậy là ý gì, Tống Tuệ Nghi cười yếu ớt gật đầu với Mạnh Tĩnh Vi.

Chắc chắn, cô sẽ tìm được một người đàn ông chân chính thuộc về cô và chỉ riêng mình cô mà thôi. 

Hết