Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Chương 8-1




Editor: Melodysoyani

Tập đoàn Trường Phong.

Mạnh Tĩnh Vi giận đùng đùng như như gió lốc đi tới quầy, trực tiếp nói: "Tôi muốn tìm Lục Thiên Hữu." Cô tức giận điên rồi, đời này cô chưa từng tức giận như vậy.

Tiểu thư ở quầy sửng sốt một chút, một hồi lâu, mới nhận ra Mạnh Tĩnh Vi từng tới tìm tổng giám đốc, mà hiện nay chính là người tình mới của tổng giám đốc trên báo.

"Tổng giám đốc đang họp." 

"Tôi muốn tìm anh ta." Mạnh Tĩnh Vi kiên quyết nói. Đời này  cô tùy hứng nhất là vào giờ phút này.

Tiểu thư ở quầy có chút sửng sốt lần nữa, trước mắt là người phụ nữ của tổng giám đốc, không nên đắc tội, cô gọi cho thư kí riêng ở bên cạnh tổng giám đốc.

"Thư ký Hà, nữ chính trong sì can dan của tổng giám đốc ở trên báo đang quậy ở dưới quầy đây này, bảo là muốn tìm tổng giám đốc."

Đầu bên kia đầu kia dừng lại một lát, nghiêm túc nói: "Tôi biết rồi."

Không tới mấy phút đồng hồ, Hà Gia Minh đi tới quầy, vừa lễ độ  lại ôn hòa cười nói: "Mạnh tiểu thư, mời tới bên này." dien#dan#le?quy@don

Mạnh Tĩnh Vi theo Hà gia minh đi tới phòng làm việc của Lục Thiên Hữu, sau đó thức thời đi ra ngoài.

"Vì sao lại tới đây?" Đợi  sau khi Hà Gia Minh đóng cửa, Lục Thiên Hữu đến gần cô, cười hỏi.

"Mẹ phẫu thuật thất bại rồi." Cô tức giận nhìn chằm chằm vào anh.

"Ồ!" Anh chỉ chau chau mày, không nói một chữ nào. Anh đã cố gắng lắm rồi.

Nhưng Mạnh Tĩnh Vi lại  xem động tác của anh giải thành anh đã sớm biết chuyện này, dien#dan#le?quy@don Tôn Thiếu Khang nói không sai một chút nào, cô tức giận đến toàn thân phát run: "Anh đã  đi tìm viện trưởng, có đúng hay không?"

Câu hỏi của cô làm Lục Thiên Hữu sửng sốt, từ đâu cô biết được chuyện này?

Mạnh Tĩnh Vi thấy anh không đáp, hỏi tới: "Anh mau nói đi""

Lục Thiên Hữu thẳng thắng thừa nhận: “Không sai."

Đáp án của anh  khiến Mạnh Tĩnh Vi dường như sắp rơi nước mắt. Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy? Chỉ cần anh mở miệng, dien#dan#le?quy@don chỉ cần anh không ngại, dù là  người  trong bóng tối, cô cũng sẽ  bằng lòng ở lại bên cạnh anh.

Cô nhìn  chằm chằm vào anh, kiên định hỏi: "Mẹ tôi giải phẫu thất bại, thật sự là bởi vì liên quan đến anh sao?"

Nghe vậy, Lục Thiên Hữu lập tức trậm mặt: "Lời này của em  là có ý gì?"

"Anh đừng giả bộ nữa, không phải là anh hi vọng mẹ tôi sẽ bị tàn phế sao? Nhất định là anh đã nói gì đó với viện trưởng, nên giải phẫu mới có thể thất bại, có đúng hay không?" Nói đến đây, Mạnh Tĩnh Vi tức giận giơ  hai quả đấm lên đánh vào lồng ngực của anh.

"Em điên rồi hả?" Lục Thiên Hữu bắt được  hai cổ tay của cô rống giận, cô lại không phân tốt xấu  hiểu lầm anh.

"Tôi không có điên, anh mau nói cho tôi biết phải hay không?" Cô  khăng khăng muốn lấy được đáp án.

Anh tức giận hất tay cổ tay của cô ra, xoay người đi tới trước bàn làm việc, nhấn vào điện thoại nội bộ, chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên, Hà Gia Minh mở cửa tiến vào.

"Thư ký Hà, tiễn khách." Lời của anh gần như phát ra  từ trong kẽ răng, Lục Thiên Hữu quay lưng lại không đối mặt với Mạnh Tĩnh Vi, anh cực kỳ tức giận.

Nghe vậy, trong lòng Hà Gia Minh thoáng qua một tia kinh ngạc,  Lục Thiên Hữu luôn luôn biết  khống chế cảm xúc lại sẽ dễ dàng hiện ra lửa giận, nhưng anh cũng không có hỏi nhiều, nhìn Mạnh Tĩnh Vi sau đó đưa một cánh tay ra: "Mạnh tiểu thư, mời."

Nhìn Lục Thiên Hữu giống như là ẩn nhẫn lửa giận mà tấm lưng rộng rãi khẽ phát run, Mạnh Tĩnh Vi sửng sốt.

Không nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào, Lục Thiên Hữu trầm giọng nói: "Thư ký Hà, tôi nói tiễn khách, không nghe thấy sao?"

Lần này, đừng nói là Hà Gia Minh, mà Mạnh Tĩnh Vi cũng nghe được rất rõ ràng lửa giận trong giọng nói của anh.

Hà Gia Minh vươn tay ra thúc giục Mạnh Tĩnh Vi lần nữa.

Mạnh Tĩnh Vi nhìn bóng lưng của Lục Thiên Hữu một cái, cắn cắn môi dưới, ngay sau đó rời đi.

Sau khi nghe tiếng đóng cửa, Lục Thiên Hữu tức giận đá vào mặt bàn công tác một cái, cô coi anh là là cái gì? Tiểu nhân thừa cơ hảm hại sao?

Uổng công anh còn đích thân đi nhờ viện trưởng,  nhưng lại nhận được loại đối đãi không tin tưởng này của cô. 

Lục Thiên Hữu đang nổi nóng, nên hoàn toàn không có ngẫm nghĩ lại, tại sao Mạnh Tĩnh Vi biết anh đi tìm viện trưởng, hay là vì cái gì mà nghĩ lầm là giải phẫu thất bại có liên quan tới anh?

*********

Mạnh Tĩnh Vi từ tập đoàn Trường Phong bước ra ngoài, vẻ mặt hờ hững đi lên gạch đỏ trên đường. Nếu không phải là chính tai nghe, cô thật sự không tin Lục Thiên Hữu quang minh lỗi lạc, lại sẽ làm ra loại chuyện hèn hạ này.

Trời ơi, nên làm cái gì đây? Giải phẫu thất bại, phí giải phẫu cho lần sau biết lấy từ đâu đây?

Mạnh Tĩnh Vi tâm loạn như ma, đôi mắt thất thân nên không thể nào thấy rõ những thứ khác ở bên cạnh, ngay cả Tôn thiếu Khang  đã ngăn ở trước mặt cô, cô cũng chỉ cho là đó là một gốc cây.

"Không thể tiếp nhận sự thật sao?" Châm chọc, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy  vừa lạnh lại vừa đau.

Mạnh Tĩnh Vi ngơ ngác, khẽ nâng đầu, trừng mắt nhìn, lúc này mới thấy rõ ngăn ở trước mặt cô không phải cây, mà là một con người sống sờ sờ.

Tôn Thiếu Khang thấy cô lấy lại tinh thần, kéo ra một dáng vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.

"Như thế nào, tôi không có lừa gạt cô phải không?"Nhìn nét mặt của cô, anh  biết rõ kế khích bác ly gián chi của anh đã thành công.

Mạnh Tĩnh Vi thực sự quá đau lòng. 

Cô đau đến không muốn sống  nhưng vẻ mặt kia vẫn  không khiến Tôn Thiếu Khang có chút cảm xúc thương hương tiếc ngọc nào,bây giờ anh ta, chỉ muốn  khiến Lục Thiên Hữu thương thương tích đầy mình, mà Mạnh Tĩnh Vi chỉ là một con cờ trong tay anh ta.

"Có cần tôi giúp một tay không?" Anh giả vờ  hỏi.

"Không cần, cám ơn." Cô trả lời không chút nghĩ ngợi.

Tôn Thiếu Khang nhíu mày nhìn cô.

Mạnh Tĩnh Vi lẳng lặng  đi qua người anh, con đường trước mắt chẳng biết tại sao trở nên thật là dài đăng đẳng, giống như không có một ngày nào có thể đi hết được. 

Tôn Thiếu Khang xoay người, khóe miệng chứa đựng một nụ cười lạnh lùng, anh nhìn  bóng lưng  biến mất của cô, quay đầu lại nhìn về phí tập đoàn Trường Phong —— anh muốn dùng mọi thủ đoạn phá hủy Lục Thiên Hữu.

*********

Từ lúc Mạnh Tĩnh Vi rời khỏi tập đoàn Trường Phong, cũng không trở về nhà trọ của Lục Thiên Hữu, cô trở lại  nhà của mình.

Nhìn  phòng khách lạnh tanh, cô không tự chủ rùng mình một cái, cái nhà này, cô không còn mặt mũi trở lại.

Hai dòng nước mắt chảy xuống từ mặt cô, sau này cô phải đi đâu đây.

"Chị." Tiếng hô vang lên từ cửa lớn, Mạnh Tuấn Sinh đi tới trước mặt Mạnh Tĩnh Vi: “ Chị trở về rồi!"

Mạnh Tĩnh Vi hốt hoảng lau đi nước mắt trên mặt, cứng rắn kéo ra một nụ cười.

"Trở về lấy một số thứ thôi!"

Nhìn thấy  vành mắt đỏ hoe của chị gái, lòng Mạnh Tuấn Sinh rất khổ sở, rồi lại không biết an ủi cô nên thế nào, anh sợ anh vừa nói ra sẽ nói bậy, ngược lại  lòng của chị gái càng đau hơn, cuối cùng, anh chỉ có thể nói: "Mẹ cũng muốn em lấy vài thứ."

"Có muốn chị giúp một tay hay không?"

"Không cần." Sau khi Mạnh Tuấn Sinh vào phòng cầm một túi đồ ra, thong thả bước tới trước mặt Mạnh Tĩnh Vi lần nữa: "Chị, không nên để lời của em ở trong lòng, bà chỉ là nhất thời không thể nào tiếp thu được chuyện giải phẫu thất bại, mới có thể đẩy lý do thất bại đẩy qua người chị thôi." Lời an ủi như vậy, hẳn rất dịu dàng đi!

"Chị đã sớm quen với việc bị mẹ  trách mắng, chỉ là......" Phần sau cô không biết nên nói thế nào, lần ngày thật là lỗi của cô.

Mạnh Tuấn Sinh nghĩ việc Mạnh Tĩnh Vi không biết làm sao thành việc cô đang đau lòng, anh kéo tay của chị gái, chân thành mà nói: "Chị à, đừng suy nghĩ quá nhiều, em tin tưởng có một ngày mẹ sẽ biết chị đã nỗ lực vì cái nhà này, hơn nữa, em tin tưởng  hành động việc làm của chị nhất định đều có đạo lý riêng của chị mà." Câu nói sau của anh là đang chỉ những điều mà báo chí viết.

"Tuấn Sinh." Em trai tin tưởng khiến cô càng cảm thấy đau lòng.

Mạnh Tuấn Sinh cười cười: “Em phải đến bệnh viện rồi, tránh cho mẹ lại tức giận nữa.Tốt nhất là chị nên nghỉ ngơi đi, em sẽ chăm sóc thật tốt  cho mẹ."

Mạnh Tĩnh Vi khẽ gật đầu một cái.

Mạnh Tuấn Sinh vừa cười một tiếng, xoay người rời đi.

Mạnh Tĩnh Vi khổ sở nhìn em trai rời đi, nếu như Tuấn Sinh biết mẹ giải phẫu thất bại có liên quan tới cô, cậu  sẽ không kính trọng cô như vậy đâu!

*********

Sau khi Lục Thiên Hữu tan tầm, cũng không đi trở về đến nhà trọ, giờ phút này  bụng anh đầy lửa giận, anh chỉ  vừa nghĩ tới buổi chiều Mạnh Tĩnh Vi  không có chứng cớ chụp mũ cho anh một tội danh, anh liền một bụng tức giận. Anh tốt với cô như vậy,  thế nhưng cô lại không phân tốt xấu  chỉ trích anh.

Càng nghĩ anh  càng tức giận, mạnh mẽ vỗ tay lái, hoàn toàn không để ý tới hiện tại anh đang lái xe.

Quay vài vòng trên đường cái, lửa giận chưa tiêu, lại không muốn trở về thấy Mạnh Tĩnh Vi,  anh đang tức giận suy nghĩ xem nên đi nơi nào phát tiết lửa giận thì điện thoại di động điện thoại reo lên, anh nhận điện thoại.

"Tôi đây, Lục Thiên Hữu." Anh hạ thấp giọng, cố ý đè xuống lửa giận.

“Hữu, em là Na Na đây.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói nũng nịu ngọt mật như đường.

"Na Na à! Có chuyện gì sao?"

“ Hữu, có thể gặp nhau được không? Em rất nhớ anh!”

Đổi lại bình thường, Lục Thiên Hữu sẽ nhạo báng cô mấy câu, nhưng lúc này anh không có chút tâm tình nào: "Người sáng không nói lời tối, Na Na, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi!"

Bên đầu điện thoại kia trầm mặc một hồi, mới truyền đến  tiếng nói lúng túng của Na Na.

“Hữu, gần đây thị trường chứng khoán rung chuyển thất thường, em phải bồi thường rất nhiều tiền, có thể hay không......”

"Tâm tình của tôi có chút phiền, đến giúp tôi mấy ngày nữa được không?" Anh ngắt lời cô.

“Có chuyện gì vậy, anh muốn gặp nhau ở đâu.”  Na Na không giấu vui vẻ hỏi. Lục Thiên Hữu ngụ ý muốn cô đến giúp anh, thì tiền không là vấn đề.

"Hay là ngay tại  nhà hàng kiểu Pháp mà trước đây cô rất thích đến đi.""

“Được, lát nữa gặp.”

"Ừ." Na Na vui vẻ cúp điện thoại.

Tay lái chuyển một cái, Lục Thiên Hữu lái đến nhà hàng  kiểu Pháp, anh cần phát tiết cảm xúc bất mãn trong lòng, mà Na Na lại tới đúng lúc.