Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 8




Chương 8

“Ông mau chọn ngày hẹn Trương tổng bàn chuyện đám cưới đi”.

“Ừ, để tôi chọn một ngày đẹp”.

Hứa Tịnh Nhi yên lặng, nghe ông bà Hứa mỗi người một câu, cứ thế quyết định chuyện chung thân đại sự của cô. Không, nói cách khác là cứ thế bán cô đi!

Hôn nhân của cô, hạnh phúc của cô, đối với bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch có thể thu lợi, bất kể là trước kia hay bây giờ.

Dường như lúc này bà Hứa mới nhớ tới Hứa Tịnh Nhi, ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Tịnh Nhi, con thấy sao?”.

Hứa Tịnh Nhi đặt dao nĩa trong tay xuống, ngước mắt lên, chậm rãi nhìn mẹ mình, khẽ cắn môi, rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không muốn cưới”.

Từ trước đến nay, cô dường như chưa từng làm trái mệnh lệnh của bố mẹ, nhưng lần này, không hiểu tại sao lại buột miệng từ chối.

Cô vừa dứt lời, sắc mặt ông Hứa thoắt cái sầm xuống: “Con nói gì cơ? Con đã trở thành trò cười trong giới này rồi, bây giờ Trương tổng thích con là phúc của con rồi, con tưởng con có tư cách để kén cá chọn canh sao? Bố nói cho con biết, không muốn cưới cũng phải cưới!”.

Cô vẫn biết, chuyện năm đó đã khiến nhà họ Hứa bị mất mặt, bây giờ vẫn là trò cười cho mọi người. Nhưng người khác nói thế nào cô cũng có thể phớt lờ, vậy mà bây giờ người nói ra những lời như vậy lại là bố cô.

Mỗi câu mỗi chữ như một con dao sắc, xuyên thấu vào trái tim cô, sắc mặt cô hơi tái đi.

Bà Hứa thấy vậy liền vội vàng hòa giải: “Được rồi, Tịnh Nhi vừa trở về, trạng thái tinh thần vẫn chưa ổn định, chuyện này cũng không cần gấp gáp, để nó nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi tính sau”.

Ông Hứa trợn mắt với cô, dường như còn định nói gì đó, nhưng bị bà Hứa đưa mắt ngăn lại, mới cố nén giận, nhưng cũng không còn tâm trạng ăn uống, đứng dậy sải bước rời đi.

Chờ bóng dáng ông Hứa biến mất sau cánh cửa, bà Hứa liền chìa tay ra, khẽ vỗ vào mu bàn tay Hứa Tịnh Nhi, nhẹ nhàng nói: “Tịnh Nhi, bố con vì quá lo lắng chuyện của công ty, nên ăn nói hơi khó nghe, con hãy hiểu cho ông ấy, đừng để trong lòng, ông ấy vẫn thương con lắm, con hiểu chứ?”.

Hứa Tịnh Nhi cố nặn ra một nụ cười, khẽ gật đầu.

Ngày hôm đó, bà Hứa và Hứa Tịnh Nhi vừa chăm sóc da ở thẩm mỹ viện quen xong thì nhận được điện thoại của ông Hứa, nói đang ở nhà hàng gần đó, cả nhà cùng ăn cơm rồi về nhà.

Bọn họ đến nhà hàng đã hẹn trước liền được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng bao. Vừa vào phòng đã thấy ông Hứa và Trương tổng đang ngồi trên sô pha, nói chuyện rất vui vẻ.

Bước chân Hứa Tịnh Nhi hơi khựng lại, nhưng bà Hứa cảm nhận được, lập tức túm chặt lấy cánh tay cô.

“Đến rồi à?”, ông Hứa nói với bà Hứa và Hứa Tịnh Nhi: “Tôi vừa khéo gặp được Trương tổng nên mời ông ấy ăn bữa cơm, dù sao sau này cũng là người một nhà cả”.

Ông ấy ngừng một chút rồi nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi, chào hỏi đi”.

Trước khi đến đây, Hứa Tịnh Nhi đã có dự cảm đây không phải là một bữa cơm bình thường, nhưng không ngờ bố mẹ cô lại làm trắng trợn đến vậy.

Cũng phải, bọn họ đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô chứ?

Hứa Tịnh Nhi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, cô đã che giấu tất cả nỗi buồn, môi khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nói: “Chào Trương tổng”.

Trương tổng lập tức đứng dậy, chào đón cô: “Đừng khách sáo như vậy, chúng ta sắp đính hôn rồi, sau này cứ gọi anh là Tiểu Lôi thôi”.