Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 14




Lễ Giáng Sinh ngày đó, cơ quan phiên dịch nhân tính hóa khi cho phép đặc biệt tan ca sớm, vừa tới 4 giờ, mọi người đều vội vã thu dọn đồ đạc, cầm túi xách chạy ra.

Sau khi Lục Tử Tranh chậm rãi thu dọn xong, mới gọi điện thoại cho Giang Hoài Khê báo rằng cô đã tan việc rồi. Khi trước Giang Hoài Khê đã từng nói, lúc nào hết giờ làm thì gọi điện thoại cho nàng, nàng đi đón cô.

Nhưng lúc này, Giang Hoài Khê lại hơi khó xử, tạm thời nàng đột nhiên có việc, bây giờ không thể đi được, do dự nửa ngày, bèn nói rõ sự thật: “Có lẽ tôi sẽ đến hơi muộn một chút, công ty tạm thời có chút việc.”

Lục Tử Tranh cười cười, không để ở trong lòng, lại vẫn hiểu ý người mà nói: “Không sao, cô cứ xử lý công việc cho xong đi, cô đang ở công ty sao? Tôi đến đó chờ cô nhé.” Khoảng cách từ cơ quan của cô với công ty của Giang Hoài Khê cũng không xa lắm, cũng cỡ 20 phút đi bộ thôi.

Giang Hoài Khê quay đầu lại nhìn các đồng nghiệp còn đang thảo luận trong văn phòng, suy nghĩ về nhà hàng buổi tối đã được đặt xong cùng với khoảng cách của công ty, buộc lòng phải đồng ý nói: “Ừ, được rồi. Nào cậu đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho tôi, tôi xuống ngay.”

Lục Tử Tranh đáp ứng một tiếng, liền cúp điện thoại mặc áo khoác ngoài vào, rời khỏi cơ quan phiên dịch.

Xung quanh đường phố thật sự mang theo không khí của ngày lễ, trên dưới các cửa hàng đều treo đèn kết hoa, đi một tí là có thể ngẫu nhiên mà gặp những người trẻ tuổi cầm hoa tươi trên tay, trên mặt dào dạt vẻ hạnh phúc không sao giấu được.

Lục Tử Tranh xiết thật chặt áo khoác ngoài, trốn đi gió lạnh buổi chạng vạng khi mặt trời lặn xuống, chậm rãi đi bộ về hướng công ty Giang Hoài Khê. Nghĩ thì cũng hơi xấu hổ, làm bạn với Giang Hoài Khê trong những năm nay, nhưng tựa hồ toàn là để Giang Hoài Khê chờ cô, thoạt nhìn Giang Hoài Khê vốn không có tính kiên nhẫn, nhưng mọi khi nàng chờ cô, chưa bao giờ lại thấy nàng nổi giận với cô khi nào.

Lục Tử Tranh vốn cũng là người không thích chờ người khác, nhưng vào giờ phút này, cô từng bước từng bước đi về hướng công ty Giang Hoài Khê, từng giây từng phút bé nhỏ trôi qua, nghĩ rằng, phần cuối của chờ đợi, là Giang Hoài Khê đang đứng ở đó, rồi lại cảm thấy, cũng không tệ cho lắm.

Cô nghĩ, khiến Giang Hoài Khê đợi mình nhiều lần như vậy, cũng phải nên trả lại cô ấy một lần, không phải sao?

Trong nhiều năm như vậy, Lục Tử Tranh chưa bao giờ thích mắc nợ người khác, cô đều luôn phân rõ ràng ranh giới với người khác, tuyệt không mong muốn chiếm một chút tiện nghi nào của người ta, duy độc một mình Giang Hoài Khê là ngoại lệ. Giữa hai người họ, từ lâu đã tính không rõ rồi.

Gió lạnh thổi vào hai gò má của Lục Tử Tranh khiến cô đau đớn, cô đành phải cúi đầu xuống sải bước nhanh hơn, qua thêm một chỗ quẹo nữa, là có thể nhìn thấy công ty Giang Hoài Khê rồi.

Qua chỗ rẽ kia xong, Lục Tử Tranh tiếp tục im lìm cúi đầu đi về phía trước, đến khi cảm giác rằng đã tới nơi cần tới, bèn mới ngẩng đầu lên.

Chỉ là, vừa mới ngẩng đầu lên, cô lại đúng dịp mà nhìn thấy Giang Hoài Khê đang đứng ở cửa công ty, cách cô chừng không xa lắm. Lục Tử Tranh không thấy rõ vẻ mặt của nàng, chỉ nhìn thấy nàng đưa tay ra nhận hoa của người thanh niên trẻ trước mặt, cánh môi đỏ hồng mở ra đóng lại như đang nói gì đó, sau đó thì người con trai ấy tâm không cam lòng không nguyện quay người rời đi.

Lục Tử Tranh ngơ ngác mà nhìn, hai tay đặt ở hai bên cơ thể bất giác nắm chặt góc áo.

Dường như cảm nhận được gì đó, Giang Hoài Khê đột nhiên xoay mặt qua, một cái ánh mắt thì liền nhìn thấy Lục Tử Tranh, sau đó, nàng lại cau chặt lông mày.

Ôm hoa hồng, Giang Hoài Khê bước xuống bậc thang, từng bước từng bước đi về phía Lục Tử Tranh. Lúc đi ngang qua bên thùng rác, Giang Hoài Khê đột nhiên giơ tay ra, không chút do dự mà ném cả bó hoa vào trong. Sau khi phóng thích hai tay xong, nàng vừa đi vừa nới lỏng khăn quàng cổ trên cổ mình.

Dừng lại trước người Lục Tử Tranh, Giang Hoài Khê tự nhiên tháo xuống khăn quàng cổ của mình, khoác vào trên cổ Lục Tử Tranh, vừa khoác vừa chế giễu cô: “Mặt bị gió thổi đỏ như cái mông khỉ ấy, thật sự là xấu chết mà.” Nói xong, nàng lại quay người: “Đi thôi, xe đỗ ở phía trước.”

Lục Tử Tranh đi theo sau nàng, chóp mũi quanh quẩn lấy hương thơm quen thuộc trên khăn quàng cổ của Giang Hoài Khê, cô nhìn bóng người cao gầy mảnh khảnh của Giang Hoài Khê từng bước từng bước đi ở trong gió rét, nhịn không được mở miệng: “Hoa rất đẹp, vứt không tiếc sao? Người con trai kia thoạt nhìn cũng không tệ lắm.” Vừa dứt lời, trong phút chốc, Lục Tử Tranh bèn biết mình đã vượt ranh giới rồi, cô lại đang thử dò xét điều gì đó sao. Lập tức lòng liền sinh hối hận, nhưng mà nói thì cũng đã nói rồi, không còn cách nào để thu hồi.

Quả nhiên, Giang Hoài Khê đột nhiên dừng bước, nàng quay đầu lại, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng cong khóe môi lên: “Tôi thấy cậu cũng không tệ.”

Trong một lúc, Lục Tử Tranh như bị lửa thiêu bởi nhiệt độ ẩn giấu trong đôi mắt của nàng, hốt hoảng chuyển mắt đi không dám nhìn nàng. Tiếng ồn ào đông nghịt của đường phố bỗng như biến mất, Lục Tử Tranh chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, một nhịp lại một nhịp...

Giang Hoài Khê lại nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, bổ sung thêm: “Trên thế giới này, phần lớn người tôi thấy cũng không tệ, phần lớn hoa tôi cũng thấy nó rất đẹp đẽ, có điều, chỉ vậy thôi, không hơn. Cũng như bánh ngọt vậy, bề ngoài nó có đẹp đẽ thế nào, nhưng lại không hợp khẩu vị của cậu thì cậu có ăn nó không?”

Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khê, trầm mặc không hề trả lời. Cô nhìn thấy mi mắt Giang Hoài Khê nhẹ nhàng rũ xuống, lông mi thật dài tỏa ra một bóng mờ đẹp đẽ, vẻ mặt lạnh lùng, ngữ khí bình tĩnh: “So với tạm bợ, tôi thà lãng phí nó.”

Lông mày Lục Tử Tranh nới lỏng ra, mím môi mà nở nụ cười không tiếng động. Cô đi vài bước đến bên cạnh Giang Hoài Khê, cười nói: “Đi thôi, không biết bánh ngọt tối nay của cô có hợp khẩu vị hay không đây.”

Giang Hoài Khê cau mày nhẹ một cái, hỏi cô: “Muốn hợp khẩu vị của cậu à? Nếu hợp khẩu vị, cậu sẽ ăn sao?”

Lục Tử Tranh lại bốn lạng địch ngàn cân, nói: “Đối với tôi mà nói, đồ ngọt không có hợp hay không hợp khẩu vị, đưa tôi tôi đều ăn hết cả.”

Giang Hoài Khê hừ nhẹ một tiếng, sải vài bước đến phía trước chiếc xe, mở cửa xe ra, để lại một câu: “Thật ngại, tôi không chuẩn bị bánh ngọt” cho Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh đi tới bên ngoài cửa ghế lái phụ, lông mày cong cong mắt cười cười, cũng ngồi vào bên trong.

Đường sá ngày lễ, không thể tránh khỏi cảnh tượng vô cùng đông nghịt. Xe hai người họ bị ngăn ở giữa đường, đang lúc chờ đợi, Lục Tử Tranh móc ra một con thỏ nhỏ bằng vải bố màu trắng đặt trên bục xe của Giang Hoài Khê, trên người con thỏ thêu hai chữ “bình an” cực lớn.

Giang Hoài Khê liếc mắt nhìn qua, tức thì chế giễu nói: “Mua ở chỗ nào mà xấu vậy?”

Tay Lục Tử Tranh đang bố trí nó bỗng dưng cứng đờ, giận dữ: “Có lẽ là thẩm mỹ của cô có vấn đề, xấu hay không xấu đều là quà giáng sinh, lấy hay không thì tùy cô.” Vì làm con thỏ này, vì thêu hai chữ bình an này, tay cô bị đâm như con ong vò vẽ, Giang Hoài Khê lại dám chê bộ dáng của nó xấu sao?!

Là đại tiểu thư có tiền có của, Lục Tử Tranh biết rõ Giang Hoài Khê cái gì cũng không thiếu, trong những năm này, quà tặng mà cô đưa cho Giang Hoài Khê, là quý trọng hay không đều không phải dùng tiền mà đánh giá. Mỗi một phần đồ vật đưa cho Giang Hoài Khê, đều xuất phát từ chân tâm của cô, tặng nó, đều là tâm ý chân thành của cô. Giang Hoài Khê có cảm nhận được hay không, cô không biết, nhưng bản thân cô tự biết rằng, không có lỗi với phần tình bạn giữa hai người họ là đủ rồi.

Dòng xe cộ bắt đầu di chuyển, Giang Hoài Khê mắt thấy chiếc xe phía trước đang chầm chậm khởi động, hững hờ trả lời: “Chủ nhân nó xấu như vậy tôi cũng cho lên xe, quên đi, nó cũng chỉ xấu bình thường thôi, còn có thể chịu đựng được, tạm thời để nó ở lại trên xe tôi đi.”

Lại không để yên nữa rồi! Lục Tử Tranh liếc Giang Hoài Khê một chút, đưa tay định cướp lại con thỏ.

Động tác của Giang Hoài Khê nhanh hơn nhiều so với cô, tay mắt lanh lẹ đã túm lấy con thỏ đến một bên Lục Tử Tranh không vớ tới được: “Tặng người khác rồi sao có thể lấy lại chứ?”

Lục Tử Tranh khẽ hừ: “Không phải chê nó xấu sao?”

“Xấu thế nào cũng là của tôi rồi.” Nàng nhìn khuôn mặt không vui của Lục Tử Tranh một chút, lại liếc qua con thỏ xấu xí kia, cong cong khóe môi: “Nhìn kỹ thì, thật ra cũng có chút đáng yêu.”

Lục Tử Tranh: “Hừ...”

Sắc trời dần dần tối lại, trên ánh đèn hoa rực rỡ, thành phố đã biến thành một biển cả đèn đuốc, cảnh tượng ban đêm vô cùng hoa mỹ. Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, sườn mặt của Giang Hoài Khê vô cùng nhu hòa, khiến Lục Tử Tranh bỗng dưng mềm lòng. Rất nhiều lúc, Lục Tử Tranh đột nhiên lại có vài ý nghĩ kỳ lạ, nếu như con đường này không có đoạn cuối, có lẽ sẽ tốt biết bao. Chẳng hạn như, vào giờ phút này vậy.

Thế nhưng, nửa giờ sau, cuối cùng vẫn đến nơi cần đến. Mong đợi chung quy đều cũng chỉ là mong đợi, sẽ không trở thành hiện thực, Lục Tử Tranh đã sớm biết điều này.

Lúc xuống xe, các cô mới phát hiện, hóa ra không biết từ lúc nào, trận tuyết rơi đầu tiên của Lâm Châu đã lặng lẽ bắt đầu, khiến vạn vật trên mặt đất khoác lên một tầng áo bạc lấp lánh.

Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh sóng vai nhau đi về phía nhà hàng, bông tuyết rơi xuống ở trên đầu, trên người hai cô, tinh nghịch lại dịu dàng...

Chỉ một đoạn đường ngắn mà thôi, bông tuyết lại gần như trắng xóa hết đỉnh đầu hai người họ.

Đến lúc đi vào cửa nhà hàng có mái che trên đầu, Giang Hoài Khê lại ngoài dự liệu của Lục Tử Tranh mà nắm chặt tay cô từ phía sau, khiến cô dừng bước lại.

Lục Tử Tranh nghi hoặc xoay người nhìn Giang Hoài Khê, không hiểu ra sao.

Giang Hoài Khê giơ tay lên, cùng lúc với Lục Tử Tranh đang quay đầu lại, nàng dừng động tác, đôi mắt tập trung nhìn chằm chằm vào Lục Tử Tranh, vẻ mặt hốt hoảng.

Nếu Lục Tử Tranh cũng có một ngày tóc hoa râm như thế, có phải sẽ giống với dáng vẻ trước mắt này hay không? Trong vẻ mặt Giang Hoài Khê lóe qua một tia đau đớn, Lục Tử Tranh lại chậm chạp mà không phát hiện ra.

Chẳng qua phút chốc, Giang Hoài Khê liền khôi phục vẻ mặt thường ngày, tiếp tục động tác trên tay, dùng tay nhẹ nhàng khều vào trên tóc Lục Tử Tranh, một nhúm bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. “Cậu không biết khi tuyết tan sẽ lạnh sao? Nếu như cùng tôi ăn một bữa cơm mà đi về lại bị cảm, tôi sao có mặt mũi đi gặp dì chứ.”

Ngoài miệng Lục Tử Tranh không có phản ứng, nhưng cũng đưa tay lên giúp Giang Hoài Khê phủi xuống một thân tuyết, xong mới xoay người lầu bầu: “Cô nhiều chuyện quá, đi được rồi chưa.”

Ở sau lưng, Giang Hoài Khê yên lặng nhìn chăm chăm cô, nụ cười bên khóe môi, tựa như cay đắng, lại tựa như sáng tỏ.

Có phải là lúc trời hạ tuyết, chúng ta không bung dù, ắt hẳn sẽ một đường đi tới đầu bạc đúng không?

Lời tác giả: Thật ra, Giang Hoài Khê chưa từng biểu lộ bao giờ. Chỉ mỗi Lục Tử Tranh tự cho rằng tâm cô như tảng đá mà thôi, nếu như Giang Hoài Khê thật sự thổ lộ, có lẽ cô cũng không nhất định mà từ chối. Có điều, Giang Hoài Khê vẫn chưa từng nói ra lời, vậy cứ xem như là hai người đều hiểu ngầm đi? (^? ^*)

Xán lạn đã từng có trong sinh mệnh, cuối cùng cũng phải dùng cô quạnh để trả lại. Có khi phải sợ hãi mất đi, nên thà rằng chưa từng nắm giữ.