Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 17




Lục Tử Tranh đang lâm vào trong mạch tâm tư đối với bờ môi hồng nhạt của Giang Hoài Khê, cơ hồ như đang rục rịch, lại nghe thấy Giang Hoài Khê nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, xì xì xào xào lật người lại, nằm ở bên cạnh Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn qua Giang Hoài Khê. Mái tóc màu đen của nàng đang tán loạn trên mặt tuyết sáng trong, bên trong sắc mặt tái nhợt mang theo vài vệt ửng hồng. Dường như đã vô cùng mệt mỏi, Giang Hoài Khê nhẹ khép hai mắt lại, Lục Tử Tranh chỉ nhìn thấy lông mi tinh tế dày đặc của nàng đang nhẹ nhàng lay động, hô hấp trầm trọng lại cấp bách. Lục Tử Tranh chỉ cảm thấy Giang Hoài Khê của giờ phút này, tựa như là tuyết nữ đi ra từ trong một mảng mênh mông tuyết trắng, cao quý thánh khiết, lại gầy yếu động lòng người.

Tầm mắt dời xuống, Lục Tử Tranh trông thấy trên quần áo của Giang Hoài Khê đã tràn đầy một mảnh tuyết trắng, chiếc quần màu đen dưới ánh đèn chiếu rọi, hiện rõ dấu ấn ươn ướt nhàn nhạt, e rằng đã sớm ướt đẫm rồi.

Lòng Lục Tử Tranh hoảng sợ, đột ngột ngồi dậy, đứng lên, giục Giang Hoài Khê: “Đứng lên, nằm vậy dễ bị cảm đấy.”

Giang Hoài Khê chậm rãi mở mắt ra, dãn lông mày nở nụ cười, chìa ra một tay: “Cơ thể tôi tê rần hết rồi, cậu kéo tôi lên đi.”

Lục Tử Tranh bán tín bán nghi, nhưng lo lắng đến nàng nằm lâu như vậy cơ thể sẽ thật sự chịu không nỗi, không thể làm gì khác hơn là vươn một tay đến kéo nàng đứng dậy. Trong chớp mắt lúc hai tay nắm lấy nhau, tim Lục Tử Tranh như bị kim đâm một thoáng, đau đớn rõ rệt. Cô tưởng rằng tay cô đã lạnh tới mức mất đi tri giác rồi, nhưng cô lại có thể từ trên tay Giang Hoài Khê, mà cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

Cô ngày càng vội vã muốn kéo Giang Hoài Khê lên, Giang Hoài Khê chỉ lại mỉm cười nhìn cô, vẫn không hề nhúc nhích, Lục Tử Tranh đành phải dùng thêm một tay đến kéo nàng, hai tay đều dùng sức, nhưng, bởi vì dùng sức quá mạnh, dưới chân lại lảo đảo một cái, liền bị té về phía sau.

Lúc này Giang Hoài Khê lại thoáng dùng sức, vội vàng bắt được bàn tay lạng choạng của Lục Tử Tranh, cố gắng dùng lực giữ nó, Lục Tử Tranh thuận thế “ầm” một tiếng ngã xuống trên người Giang Hoài Khê, cùng lúc đó, còn có tiếng rên rỉ đau đớn của Giang Hoài Khê vang lên.

Lục Tử Tranh vùi đầu vào trước ngực Giang Hoài Khê, đầu nóng hâm hấp, mặt thì đỏ như heo quay, vừa thẹn vừa giận, lúng túng hoang mang bò lên, định chạy về hướng xa xa khác để không nhìn thấy Giang Hoài Khê nữa.

Dù cho lúc ngã xuống, Lục Tử Tranh có vật lộn chống được cơ thể bằng hai tay, giảm được sức lực, nhưng vị trí mẫn cảm của Giang Hoài Khê bị nện một phát nên vẫn rất đau. Hai hàng lông mày của Giang Hoài Khê nhíu chặt lại, chỉ thấy trên người vừa đau lại vừa lạnh, lại thấy Lục Tử Tranh trở người bò lên không nói câu nào liền càng chạy càng xa, cả sức lực để gọi cô lại cũng chẳng có.

Lục Tử Tranh xấu hổ trong lòng, cảm thấy Giang Hoài Khê bị nện một phát cũng là tự làm tự chịu, nếu nàng không trêu cô, lúc cô kéo nàng đứng dậy lại cố tình không làm bất luận động tác gì, thì cô sao mà trượt chân té ngã ở trên người nàng chứ. Cảm xúc mềm mại trên mặt vừa nãy, oh, không được nghĩ về nó nữa...

Nhưng mà, đi được mấy bước, Lục Tử Tranh liền nhớ tới lúc ngã vào trên người Giang Hoài Khê, cảm xúc lạnh buốt trên mặt hình như không phải giả, quần áo của nàng, e rằng cũng đã ướt đẫm rồi. Tâm chìm xuống, bước chân cũng chậm lại.

Không còn thời gian để bận tâm cái khác, Lục Tử Tranh quay người lại, bước nhanh tới bên cạnh Giang Hoài Khê, ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói: “Hoài Khê, đừng nghịch nữa, mau đứng dậy rồi đi vào tắm nước nóng, đổi thân quần áo khác đi.”

Ánh mắt Giang Hoài Khê sáng rực nhìn cô, khóe môi lại giương lên độ cong, yếu ớt nói: “Tôi biết cậu trước giờ luôn ghen tị dáng người của tôi đẹp hơn cậu, nhưng cậu cũng đừng nên độc ác như vậy chứ, lần này thật sự không đứng dậy nổi...”

Lục Tử Tranh ít khi không châm biếm lại, khuôn mặt vốn ửng hồng lại càng hồng, trầm mặc đưa tay vòng qua vai Giang Hoài Khê, kéo nàng đứng dậy.

Giang Hoài Khê mượn sức, gian nan đứng lên từ trên mặt tuyết, cơ thể bất giác loạng choạng một chút, cầm lấy cánh tay Lục Tử Tranh mới ổn định được.

Giang Hoài Khê bị đông lạnh không nhẹ, động tác chầm chậm, bước chân khó khăn, hai tay Lục Tử Tranh dìu nàng, vẻ lo lắng không che giấu được trong mắt.

Lúc đi ngang qua người tuyết của hai người họ, Giang Hoài Khê dừng bước, ra hiệu Lục Tử Tranh cầm cái túi đến đây.

Lục Tử Tranh mù mịt ngồi xổm xuống cầm túi lên đưa cho Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê giật giật ngón tay cứng lạnh của mình, lấy ra hai hạt châu màu đen ngọt ngào trong túi ra, một quả cà rốt, một vòng tay nho nhỏ, động tác dịu dàng bố trí ngũ quan cho người tuyết của Lục Tử Tranh.

Lục Tử Tranh ngơ ngác nhìn động tác của nàng, vẻ mặt buồn bực, hóa ra lại còn vật liệu à!

Giang Hoài Khê chỉnh đốn lại cái mũi của người tuyết của nàng, điều chỉnh lại độ cong của miệng, sau đó mở to hai mắt nói: “Tuyết bảo thấy nó xấu xí quá, khóc hỏi cậu khi nào trả lại con mắt cho nó.”

Lục Tử Tranh theo hướng của Giang Hoài Khê mà nhìn lại về phía người tuyết, người tuyết đã không còn con mắt, cái miệng thì lại cong xuống, quả thật là dáng vẻ đáng thương oan ức không vui.

Trên mặt Lục Tử Tranh xuất hiện ý cười, móc ra hai hạt châu màu đen trong túi áo ra, nghiêm túc gắn nó ở vị trí lúc đầu, rồi lại cong cong cái miệng của nó lên, khuôn mặt tươi cười của tuyết bảo liền ra dáng đáng yêu vui sướng.

Hài lòng nhìn hai người tuyết một chút, Lục Tử Tranh chìa tay dìu Giang Hoài Khê lên, thúc giục: “Được rồi, hài lòng chưa, mau vào thôi.”

Giang Hoài Khê bước lên theo bước chân của cô, lúc đi vào trong nhà, nàng ngoái đầu nhìn lại, ngọn đèn sáng rực trước sân nhà từng cái từng cái tối đi khi hai người họ rời khỏi, trong sân chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ của vầng trăng tròn, bên trong ngọn gió lạnh yên tĩnh, người tuyết của nàng và Lục Tử Tranh đắp lên, tay trong tay, thẳng tắp đứng sừng sững, đón gió mà cười...

Giang Hoài Khê vừa mới vào nhà, một phụ nữ trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi liền vội vã bưng tới hai ly sữa nóng, vẻ mặt sốt sắng mà đưa cho Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh, lẩm bẩm: “Tiểu thư rốt cục cũng vào nhà, vú Trương ta sắp bị dọa tới nơi rồi, bên ngoài lạnh như vậy, sao cô lại ở ngoài đó lâu như thế.”

Lục Tử Tranh nhận sữa xong, nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn, nhưng cũng không uống ngay, khuôn mặt lộ vẻ ưu lo quan sát Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê lại nhìn chằm chằm sữa bò trên tay cô, ý tứ quá mức rõ ràng.

Lục Tử Tranh thu ánh mắt về, dưới cái nhìn chăm chăm của Giang Hoài Khê, uống hết ly sữa, cơ thể dưới sự chuyển động của sữa nóng, ấm áp dần.

Lúc này Giang Hoài Khê mới nâng ly lên, khuôn miệng nhỏ nhắn uống hết ly sữa, vú Trương ở bên cạnh chăm sóc nói: “Tiểu thư, nước nóng vú đã chuẩn bị xong, cô nhanh đi tắm rửa để sưởi ấm cơ thể đi.”

Giang Hoài Khê đặt cốc xuống bàn ăn, ánh mắt vừa chuyển tới Lục Tử Tranh, liền nghe vú Trương lại vội vàng khuyên nhủ: "Ai da, tiểu thư cô cứ yên tâm đi, nước nóng của Lục tiểu thư vú cũng chuẩn bị xong rồi, quần áo khách phòng (phòng cho khách) cũng đã xong hết." Thấy Giang Hoài Khê không hề nhúc nhích, bà quay người sang đi về hướng trên lầu: "Lục tiểu thư đi theo vú..."

Giang Hoài Khê lo Lục Tử Tranh không muốn ở lại, nhưng Lục Tử Tranh lại không có chút mảy may không thích nào, cô theo vú Trương lên lầu, vỗ về Giang Hoài Khê: “Tôi không sao, cô tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”

Giang Hoài Khê nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, xoay người lại đi về hướng phòng tắm lầu một.

Lục Tử Tranh theo vú Trương lên lầu hai, đi vào phòng tắm của khách phòng, vú Trương chỉ vào quần áo đặt một bên, nói: “Toàn bộ quần áo đều là đồ mới, nước tắm vừa mới chuẩn bị xong, không biết Lục tiểu thư thích kiểu dáng nào, nên kính mong Lục tiểu thư dùng tạm một chút.”

Lục Tử Tranh khiêm nhường cười nói: “Không sao ạ, vú đừng khách sáo.”

Vú Trương lại sơ lược kể qua chi tiết sử dụng của phòng tắm một lát, sau liền lui ra, bảo Lục Tử Tranh mau tắm để còn trừ khử đi giá lạnh.

Lục Tử Tranh thử nước ấm một lát, vừa vặn, cô tháo đồng hồ đeo tay đặt ở trên bệ rửa mặt, cởi quần áo xong rồi ngâm xuống nước, chỉ thấy xung quanh như đang trôi chảy, chậm rãi mà thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.

Có lẽ là do quá mức dễ chịu, hoặc là vừa chơi đùa xong nên quá mức mệt mỏi, nằm ở trong bồn không bao lâu, cô có hơi buồn ngủ, hơi khép hai mắt lại, ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, trong phòng tắm đã là hơi nước quanh quẩn. Bồn tắm là dạng tự động, nước ấm vẫn ấm áp như lúc ban đầu, trên người, lại xuất hiện vài nếp nhăn nho nhỏ. Lục Tử Tranh nhíu nhíu mày, thoáng chốc tỉnh lại, nghiêm túc chà rửa đầu tóc cùng thân thể.

Tắt nước đứng dậy mặc quần áo xong, Lục Tử Tranh đứng ở trước gương lấy máy sấy tóc treo ở bên cạnh, cúi đầu liền nhìn thấy đồng hồ đeo tay mà Giang Hoài Khê tặng cho cô, đang lặng im nằm trên ở trên bệ rửa mặt, kim giây một chốc lại một chốc chuyển động...

Một tay cô giơ máy sấy tóc lên, một tay bất giác vẽ vời trên mặt kiếng tràn đầy hơi nước, đầu tiên là tóc mái hơi nghiêng ngang trán, sau đó là hai bên tóc dài màu đen, sau đó khuôn mặt trái xoan tinh xảo trang nhã, mắt thấy, mô hình thu nhỏ của Giang Hoài Khê sắp hiện ra, Lục Tử Tranh lại hồi thần về, chìa tay ra nhẹ nhàng lau hết tất cả hơi nước trên gương.

Trong gương, lộ ra dáng vẻ cười mỉm nơi khóe môi của cô, trong ánh mắt, lại có nỗi đắng chát.

Một tay cô di chuyển máy sấy tóc xuống phía dưới, một tay nhẹ nhàng phẩy phẩy tóc, nhắc nhở bản thân: Lục Tử Tranh, mày không thể tham lam.

Làm khô tóc xong, lòng Lục Tử Tranh lại nhớ tới Giang Hoài Khê, không để ý đến những tình tiết nhỏ nhặt khác, cô mặc áo ngủ khoác áo bông đi ra bên ngoài khách phòng. Vừa mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy nữ bác sĩ trẻ tuổi tên là Giang Vong kia đi ra từ phía căn phòng đối diện, đang nhẹ nhàng mà khép lại cửa phòng.

Quay người trông thấy Lục Tử Tranh, trên mặt Giang Vong cũng không có chút kinh ngạc nào, chỉ mặt không cảm xúc nhìn Lục Tử Tranh, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ quan sát.

Lục Tử Tranh bị cô ta đánh giá có hơi không dễ chịu, nhẹ nhàng gật đầu thăm hỏi với cô ta một chút, lúc định đi xuống dưới lầu, Giang Vong lại nhàn nhạt mở miệng: “Tiểu thư không có chuyện gì, uống thuốc phòng lạnh nên buồn ngủ, cô không cần phải lo lắng.” Giọng nói của cô ta, lạnh lùng như vẻ mặt của cô ta vậy, không có một chút nhiệt độ nào. “Tiểu thư căn dặn, nếu cô không quen ngủ ở đây, tôi có thể đưa cô trở về.”

Khuôn mặt Lục Tử Tranh nhẹ cụp xuống, nhẹ nhàng từ chối: “Không cần phiền toái bác sĩ Giang.” Không nhìn thấy Giang Hoài Khê, cô không yên lòng.

Giang Vong gật gật đầu: “Vậy tôi đi về trước.” Lúc xuống lầu, cô ta lại bổ sung: “Tiểu thư bảo tôi đưa cô một ít thuốc chống cảm, lát nữa vú Trương sẽ đưa thuốc đến trong phòng cô.” Đang lúc nói chuyện, cô ta lại quay đầu mà thắm thiết nhìn Lục Tử Tranh một chút.

Lục Tử Tranh nhìn không rõ vẻ mặt của cô ta, tựa như ước ao, tựa như cô đơn, lại tựa như bi thương...

Khi vú Trương đưa thuốc lên lầu, Lục Tử Tranh đã lên giường tựa vào trên gối đầu, thấy vú Trương gõ gõ cửa bưng nước đi vào, Lục Tử Tranh vội vã xuống giường hai tay tiếp nhận thuốc và nước, dịu dàng nói cám ơn.

Vú Trương đứng nhìn cô uống thuốc, cảm khái rằng Lục Tử Tranh thật là dung mạo xuất chúng, khí chất lỗi lạc, dáng vẻ khiến ai cũng yêu thích. Nhưng mà bà vẫn có chút không vui, cái gì cũng tốt hết, thế sao lại không biết đau lòng tiểu thư chứ, lại còn cùng con bé hồ đồ như vậy.

Lục Tử Tranh không biết lời oán thầm trong lòng của vú Trương, uống thuốc xong đưa ly nước lại cho vú Trương, lại thêm một tiếng cám ơn dịu dàng.

Vú Trương muốn nói lại thôi, Lục Tử Tranh dĩ nhiên nhận ra được, nhưng cuối cùng vú Trương chỉ lại dặm chân, cầm ly yên tĩnh lui về. Có mấy lời, sợ là còn chưa tới phiên bà nói đâu, thôi vậy thôi vậy.

Lục Tử Tranh tắt đèn, nằm ở trên giường, nhớ đến đôi mắt mang theo thâm ý của Giang Vong, lời muốn nói lại thôi của vú Trương, ở đáy lòng lẩm bẩm ghi nhớ “Giang bảo”, im ắng thở dài một hơi.

Người ngoài mà còn cưng chiều như vậy, Giang ba Giang mẹ thì thế nào đây? Nhà họ Giang danh môn vọng tộc, e rằng người bình thường cũng khó vào được trong mắt bọn họ, huống chi, huống chi là...

Lục Tử Tranh không dám nghĩ đến đoạn sau, cũng biết rằng bản thân mình không nên nghĩ tiếp, bản thân Giang Hoài Khê nên có một người chồng xứng đôi với cô ấy, như mình có thể lấy thân phận bạn bè mà đứng ở bên cạnh cô ấy, không xa không gần làm bạn một đời một kiếp, đã là rất may mắn rồi. May mà tâm tư của cô đã dừng lại, nhắm mắt vào, toàn tâm toàn ý đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, loáng thoáng như nghe thấy được xa xa truyền đến một tiếng chuông vang, biểu thị đã tới 0 giờ. Trong lúc mơ hồ đó, dưới đáy lòng Lục Tử Tranh đọc một câu: Ngày 26 tháng 12...

Sau đó, cũng không có sau đó...

Lời tác giả: Lục Tử Tranh vẫn cảm thấy, làm bạn bè sẽ dài lâu hơn so với làm người yêu. Cô có khi sẽ hồi tưởng lại quá khứ của mình, đều sẽ nghĩ rằng, nếu như khi đó không nói ra câu “mình thích cậu”, có phải là sẽ không có nhiều chuyện bất kham nhiều như vậy. A, liên hệ với lúc trước, mọi người có đoán được kỳ thực Liên Huyên cũng không phải là mối tình đầu của Lục Tử Tranh không?? (^? ^*)