Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 41




Giang Vong thoát lực mà tựa ở trên vách tường thang máy, mở bàn tay ra, ngơ ngác nhìn nó. Trong lòng bàn tay, xúc cảm nhẹ nhàng phớt qua lông mi dài dài của Hứa Bách Hàm vẫn rõ ràng cảm nhận được, nhiệt độ âm ấm của cái trán chị để lại trên tay cô, vẫn đang một chốc một chốc thiêu nóng lòng của cô, cảm giác chân thật như thế.

Trong nháy mắt đó khi da dẻ tiếp xúc nhau, cô tinh tường cảm nhận được rung động cùng than thở đến từ đáy lòng mình, gần như trong nháy mắt, hai chân như muốn mềm nhũn đứng không vững thân thể.

Hai mắt ngấn lệ trong cơn mông lung, bao nhiêu lần từng kỳ vọng trông mong rằng từ ấy về sau sẽ không gặp nhau nữa; Lúc nửa đêm tĩnh lặng nằm ngủ mơ, lại từng vô số lần thiết tưởng, nếu như gặp lại, sẽ là loại tình cảnh thế nào. Là gặp lại hai bên đều quên đi, Hứa Bách Hàm sẽ lẳng lặng nhìn cô cười nhẹ, hay là gặp lại hai bên đều không vui, Hứa Bách Hàm sẽ ngẩn ngơ sửng sốt, lại duy độc chưa từng lường trước, hóa ra, bản thân cô đã sớm mất đi dũng khí gặp lại chị. Bởi vì, yêu cũng không đúng, hận cũng không đúng, cười cũng không được, khóc cũng không được...

Một khắc ấy khi nhìn thấy Hứa Bách Hàm sắp lăn xuống phía dưới, đáy lòng cô ngoại trừ hoang mang ra, thì không còn thời gian để bận tâm đến gì khác nữa, sự oán giận và không can đảm đã từng dằn vặt cô nhiều năm qua, lại một khắc ấy, đều bị quăng ra sau đầu.

Giang Vong dần dần nắm chặt bàn tay, trên mặt lộ ra một vệt cười gượng đau đớn. Cô hỏi mình, Vân Bạc, 12 năm còn chưa đủ sao? Muốn thêm bao nhiêu năm nữa, mày mới có thể thật sự quên đi, mới có thể thay đổi được thói quen kìm lòng không đặng đi yêu chị ta đây?

Tình yêu của cô dành cho Hứa Bách Hàm, đã sớm vượt ra khỏi hết thảy, bao gồm cả bản thân cô. Trong những năm này, mỗi lần cô nhớ tới Hứa Bách Hàm, nhớ đến đau đớn trong lòng, nhớ đến mềm lòng của bản thân, cô liền đem những tổn thương kia lấy ra một lần lại một lần mà ôn tập, đem những mảnh vảy đã được kết xong dưới đáy lòng, một lần lại một lần mà móc ra, nhìn nó dần dần chảy ra máu tươi, đau đến không thể hô hấp, sau mới có thể chậm rãi giữ vững niềm tin không yêu, không thương nữa, quên hết rồi, sẹo lành rồi, những đau đớn ấy cần nên nhớ kỹ.

Lại một lần nữa cô nhớ lại ban đêm của nhiều năm trước sau khi cô cùng Hứa Bách Hàm triền miên, cô ôm thân thể trần truồng của Hứa Bách Hàm, lòng tràn đầy quyến luyến cùng mềm mại tìm chứng thực về phía chị: “Bách Hàm, em thật sự, rất yêu rất yêu chị, chị yêu em không?” Khi đó, Hứa Bách Hàm chỉ quay lưng lại, giữ sự im lặng, nhưng cô vẫn chờ mong, tình nguyện hạ thấp mình như bụi bẩn, dè dặt lần thứ hai hỏi chị: “Cho dù là một chút cũng được mà, Bách Hàm...” Nhưng mà hô hấp của Hứa Bách Hàm, nặng trĩu vững vàng, dường như đã ngủ say. Cô đau đớn nhắm hai mắt lại, khi đó, cô vẫn không biết, cô vĩnh viễn gọi bất tỉnh một người giả vờ ngủ...

Mãi đến tận, năm đó, liều lĩnh của cô, đổi lại một bóng lưng ruồng bỏ một lần nữa, biển rộng chôn vùi thân thể của cô, nuốt chửng ý thức của cô, nước biển lạnh lẽo mặn chát khiến cho cô không thể thở nổi, cô mới tuyệt vọng mà rõ ràng, không yêu, Hứa Bách Hàm xưa nay chưa từng yêu cô, mãi mãi cũng sẽ không yêu cô...

Những năm ấy, trước đến giờ chưa từng có ai dạy cô cách yêu một người. Cô tựa như một hạt cây xương rồng vậy, trong sa mạc khô cạn tình cảm ngoan cường sinh trưởng, mọc đầy một thân gai guốc tự bảo vệ mình. Đến tận khi gặp phải Hứa Bách Hàm, cô cam tâm tình nguyện mà nhổ gai khắp người mình ra, ép cạn hết thảy chất dinh dưỡng của mình, nở ra một đóa hoa mềm mại, kỳ vọng chân tâm của mình sẽ có được sự tưới nước chu đáo của chị, nhưng cuối cùng, Hứa Bách Hàm nói cho cô, cây xương rồng không có gai, sau cùng, cũng chỉ như quả bóng mà thôi, mặc người chơi đùa rồi tùy tiện xử trí, quăng ném cho vui.

Thứ yêu đó, quý giá biết bao lại xa xỉ biết bao, lấy tâm dâng hiến, không nhất định rằng sẽ nhận được lấy tâm đối đãi của người khác.

Tay phải Giang Vong dốc sức nắm lấy tay trái vừa nãy tiếp xúc với nhiệt độ của Hứa Bách Hàm, nắm cái tay ấy gần như muốn bầm tím xanh đen. Trong đáy lòng cô lạnh lùng nhắc nhở bản thân: “Giang Vong, mày chỉ cần yêu bản thân là đủ rồi.”

Một khắc ấy khi cửa thang máy mở ra, trên mặt Giang Vong sớm đã đổi lại quạnh quẽ hờ hững nhất quán, trong con ngươi lại không nửa phần gợn sóng, dáng người duy trì thẳng tắp, ngang dương sải bước đi ra ngoài.

Vân Bạc cái tên bất chấp yêu ấy, đã sớm chôn thây trong biển rộng lạnh lẽo rồi.

***

Thời điểm Lục Tử Tranh nghe thấy Giang Hoài Xuyên nói Giang Hoài Khê tìm cô, thân thể gần như trong phút chốc bắn lên, không thèm khoác thêm quần áo trên người, nhảy xuống giường vội vã mặc giày lên rồi tựa như một cơn gió chạy ra ngoài.

Sáng sớm khi Giang Hoài Xuyên đến đưa cơm cho cô, lúc cô dè dặt định hỏi thăm tin tức của Giang Hoài Khê, Giang Hoài Xuyên chỉ nhàn nhạt nói cho cô biết, khi Giang Hoài Khê muốn gặp cô, ắt sẽ tự nói cho cô biết. Thế là, cô vẫn luôn bất động ngẩn ngơ trên giường bệnh, sợ Giang Hoài Khê không muốn gặp cô nên cô không dám tùy tiện đi vào, rồi lại không dám tùy tiện rời khỏi vì sợ Giang Hoài Khê muốn gặp cô lại không tìm thấy cô.

Lục Tử Tranh một mạch lao nhanh đến trước phòng bệnh của Giang Hoài Khê, nhưng lúc sắp đưa tay định đẩy vào cửa phòng bệnh, cô lại đột nhiên có phần nhút nhát do dự...

Hoài Khê có thể rất thất vọng với mình hay không đây?

Giang Hoài Khê sớm liền nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang, nghe tiếng bước chân ấy, một tiếng từ một tiếng từ xa đến gần, cuối cùng, dừng ở trước cửa phòng mình. Thanh âm nàng có chút vô lực khàn khàn, thản nhiên nói: “Tử Tranh à? Vào đi...”

Lúc này Lục Tử Tranh mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, giẫm vài bước vào phía trong, khép cửa lại, đứng cạnh cửa, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Giang Hoài Khê.

Hoài Khê thật tiều tụy, sắc mặt so với thường ngày còn trắng bệch hơn. Cô nhìn thấy đôi mắt đen như mực của Giang Hoài Khê nhàn nhạt đánh giá bản thân cô, sau đó, đỉnh lông mày dần dần nhíu lại, vẻ mặt dường như rất đỗi không vui, lòng của Lục Tử Tranh, trong nháy mắt níu chặt lại.

Quả nhiên, Giang Hoài Khê cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm Lục Tử Tranh, thanh âm lạnh tanh bảo: “Tử Tranh, có một việc, có lẽ cậu vẫn chưa hiểu được.”

Lục Tử Tranh mờ mịt luống cuống mà nhìn Giang Hoài Khê, cô rất sợ khi Giang Hoài Khê dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện với cô, trong nháy mắt đó, lòng của cô, nhảy lên tới cuống họng.

Giang Hoài Khê lạnh nhạt nói: “Cậu nghe đây, mạng của cậu, là do tôi cứu về, vì thế, ngoài tôi ra, ai cũng không thể thương tổn nó, bao gồm cả chính cậu.” Nói xong, nàng từng chữ từng chữ hỏi: “Cậu nghe rõ chưa?”

Ngày tháng Ba thời tiết bất thường, cậu ấy lại mặc duy độc một bộ quần áo ít ỏi chạy ra ngoài, cậu ấy thật sự không có chút nào biết trân trọng bản thân, để mình an tâm hay sao? Giang Hoài Khê không kìm nỗi có phần tức giận.

Lục Tử Tranh nghe vậy sững sờ, cô kinh ngạc nhìn Giang Hoài Khê, trong dư quang, liếc tới cổ tay được băng gạc sít sao cuộn lại của Giang Hoài Khê, nhất thời vành mắt liền đỏ ửng, cúi đầu, khàn giọng lẩm bẩm nói: “Hoài Khê, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...”

Giang Hoài Khê lại chăm chú nhìn cô, sắc bén nói: “Tử Tranh, thuở bình sinh tôi ghét nhất là người khác nói ra những lời vô tích sự, nếu như lời xin lỗi có ích, vậy trên thế giới này, làm gì có yêu ghét oán hận nhiều thế này.”

Lục Tử Tranh cắn môi, không còn gì để nói, dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Giang Hoài Khê, cô tựa như một đứa trẻ phạm phải lỗi lầm, hai tay hồi hộp nắm lấy nhau, trên lông mi dài dài đã phủ lên giọt lệ, trong đôi mắt to ấy, tràn đầy bối rối và hoang mang.

Giang Hoài Khê không đành lòng nhìn dáng vẻ oan ức của cô, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Nếu cậu thật sự muốn xin lỗi với tôi, vậy vì tôi làm một chút chuyện đi. Sau khi tôi xuất viện, phải đến Cát An tịnh dưỡng, cần một người chăm sóc sinh hoạt thường ngày của tôi, cậu đi cùng với tôi đi.”

Lục Tử Tranh nhìn sườn mặt nhợt nhạt mỹ lệ của Giang Hoài Khê, cắn môi có phần do dự. Cô không biết, bản thân, đến tột cùng muốn đặt mình ở vị trí nơi đâu mới chính xác, càng tiếp cận, càng là khát vọng, rồi lại càng không cam lòng, càng là sợ hãi. Cô sợ rằng, cô sẽ lại một lần nữa, tổn thương tới Giang Hoài Khê...

Giang Hoài Khê rất lâu không nghe thấy đáp án của Lục Tử Tranh, quay đầu lại, đạm mạc nói: “Không muốn? Cho rằng uất ức cậu ư?”

Lục Tử Tranh vội vàng hoang mang lắc đầu làm rõ...

“Thế thì...?”

Nắm đấm của Lục Tử Tranh chặt rồi lại buông, sau một hồi, mới quyết định thấp giọng đáp: “Tôi bằng lòng đi với cô.”

Giang Hoài Khê vẫn chưa hài lòng thái độ của cô, bổ sung chất vấn nói: “Cam tâm tình nguyện?”

Lục Tử Tranh ngẩng đầu thẳng tắp mà nhìn về trong mắt Giang Hoài Khê, trong ánh mắt tràn đầy kiên định: “Cam tâm tình nguyện.”

Giang Hoài Khê nhìn cô, trên mặt lúc này mới dần dần có ý cười, khen ngọi bảo: “Tốt lắm...” Nàng nhìn dưới hốc mắt đo đỏ là vành mắt đen sì của Lục Tử Tranh, trong lòng hơi đau buốt, giãn mặt mày ra, đôi mắt chứa dịu dàng, hơi vẫy vẫy tay về hướng Lục Tử Tranh, kêu: “Lại đây.”

Lục Tử Tranh bị dịu dàng trong mắt nàng khiến cho mê đắm, kinh ngạc mà từng bước từng bước nhẹ nhàng đi về hướng Giang Hoài Khê, cuối cùng, đứng ở bên giường nàng.

Giang Hoài Khê bất ngờ vén chăn lên, nhẹ giọng nói: “Lên đây.”

Lục Tử Tranh sững sờ nhìn Giang Hoài Khê, không rõ ra sao.

Giang Hoài Khê có phần không kiên nhẫn nhíu mày nói: “Là muốn cảm lạnh khiến người khác lo lắng à?”

Lục Tử Tranh thấy Giang Hoài Khê dường như hơi mất hứng, không nói hai lời vội vã trở mình một cái mà leo lên, trong chốc lát kế tiếp, cô liền rơi vào một vòng ôm ấp áp, tản đi ý lạnh trên cả người cô.

Cô nhìn thấy hai tay Giang Hoài Khê chặt chẽ bao bọc cô, như thể muốn sáp nhập cô vào bên trong thân thể, thấp giọng than thở: “Thực sự là không có chút nào khiến người ta an tâm cả...”

Lục Tử Tranh tựa đầu trong lòng Giang Hoài Khê, chỉ cảm thấy mình như một con chim hoang dã bay đã lâu không nơi nương tựa, cuối cùng tìm được chỗ đặt chân, trong nháy mắt, an lòng mà muốn rơi lệ.

Cằm Giang Hoài Khê nhẹ nhàng tì vào mái tóc mềm mại của Lục Tử Tranh, ôn giọng hỏi Lục Tử Tranh: “Mệt không? Ngủ một lát đi.”

Lục Tử Tranh ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhưng khó nén dịu dàng của Giang Hoài Khê, đôi mắt ảm đạm, dần dần có chút ánh sáng. Cô dùng tóc nhẹ nhàng cọ cọ cằm Giang Hoài Khê, nhẹ giọng đáp ứng bảo: “Ừ.”

Nhưng mà, nhắm hai mắt lại hồi lâu, cô lại mở mắt ra, Giang Hoài Khê vẫn nhìn chăm chăm Lục Tử Tranh, tất nhiên là ngay lập tức liền phát hiện, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Lục Tử Tranh nháy mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Sáng quá đi...”

Giang Hoài Khê cong cong mặt mày, ánh mắt dịu dàng như nước, giật một bàn tay từ bên hông Lục Tử Tranh ra, nhẹ nhàng che vào trên mắt Lục Tử Tranh, dùng thanh âm dịu dàng bình sinh hiếm có dụ dỗ bảo: “Không sáng rồi, nhanh ngủ đi.”

Thế là, nàng nhìn thấy Lục Tử Tranh nhẹ nhàng cọ cọ trên cổ của nàng, khóe môi, lộ ra một nụ cười thỏa mãn, từ trong ngực nàng truyền đến một tiếng “ừ” nhẹ nhàng, sau đó, đã không còn động tĩnh, nặng nề ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lục Tử Tranh nghe thấy, bên tai mơ hồ có người nói với cô: “Tử Tranh, xin lỗi, tôi yêu cậu...”

Lục Tử Tranh thực sự rất mệt mỏi rất buồn ngủ, trong ôm ấp quyến luyến dịu dàng thế này, cô không nỡ mở mắt ra, nếu như, có thể luôn luôn trong vòng ôm thế này, cô đồng ý, làm một giấc ngủ không tỉnh lại từ ấy...

Lúc vào phòng, Giang mẹ thấy Giang Hoài Khê đang ôm Lục Tử Tranh, một tay ôm vào bên hông Lục Tử Tranh, một tay hơi đưa lên, đặt ở trên mắt Lục Tử Tranh, nặng trĩu ngủ thiếp đi.

Giang mẹ rón rén đóng cửa lại, hơi đau lòng Giang Hoài Khê, tư thế như vầy làm gì ngủ ngon được. Bà bước nhẹ đến bên người Giang Hoài Khê, chìa tay ra định kéo tay Giang Hoài Khê đang che trên mắt Lục Tử Tranh xuống, nhưng không ngờ, vừa mới đụng tới, Giang Hoài Khê đã mở mắt ra.

Giang mẹ hơi lúng túng, ngượng ngùng bảo: “Đánh thức con sao?”

Giang Hoài Khê liếc nhìn Lục Tử Tranh đang ngủ say trong lồng ngực, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không ạ, con vẫn chưa ngủ.” Trầm mặc một chút, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Giang mẹ, đột nhiên yêu cầu: “Mẹ, giúp con gọi điện thoại cho người bên Cát An, bảo bọn họ chỉnh lý chuẩn bị nhà cửa một chút, qua mấy ngày nữa sau khi xuất viện, con sẽ cùng với Tử Tranh đến bên kia ở một thời gian ngắn.”

Giang mẹ cả kinh, theo bản năng bèn định ngăn cản nói: “Hoài Khê, xuất viện rồi về nhà không được sao? Thân thể con suy yếu như vậy, bảo chúng ta sao buông lòng được đây. Ở đâu cũng không sánh bằng trong nhà cả, bà nội đã thu dọn phòng của Tử Tranh xong rồi, sát vách bên con, người một nhà chúng ta, giúp con đồng thời chăm sóc Tử Tranh, bảo vệ Tử Tranh, không được ư?”

Giang Hoài Khê sững sờ, ánh mắt nặng nề mà nhìn Giang mẹ, một lát, mới cúi đầu chăm chú nhìn Lục Tử Tranh, nhẹ giọng giải thích: “Để Tử Tranh một mình sinh hoạt, con không yên lòng, để Tử Tranh ở trong nhà chúng ta, con sợ cậu ấy sẽ không thoải mái. Đến Cát An, vừa lúc có thể đổi cho cậu ấy một hoàn cảnh khác, có lẽ, có thể giúp được cậu ấy quên một ít đau đớn ở nơi đây.”

Giang mẹ nhìn vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy của Giang Hoài Khê, trong lòng không khỏi có phần chua xót, bà sớm biết, bản thân luôn luôn không lay chuyển được Giang Hoài Khê, dù cho không muốn cùng không yên lòng, cũng chỉ đành cắn răng đáp ứng nói: “Được, Hoài Khê, nhưng con phải đáp ứng mẹ, phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng khiến... Đừng khiến chúng ta lo lắng sợ hãi nữa...” Nói xong, Giang mẹ đỏ mắt, xoay người bèn định rời đi.

Giang Hoài Khê lại đưa tay ra, kéo lại Giang mẹ, nghiêm túc nói: “Mẹ, từ trước đến nay, con thành thật xin lỗi...”

Giang mẹ quay người sang, nước mắt rơi xuống, nhìn Giang Hoài Khê trắng bệch suy yếu đang áy náy nhìn mình, đau lòng mà lắc lắc đầu, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Giang Hoài Khê, lại sờ đầu Lục Tử Tranh, thở dài nói: “Đứa nhỏ ngốc, mẹ hiểu hết mà. Mẹ chỉ mong, chỉ mong các con đều khỏe mạnh...”

Giang Hoài Khê cong cong mặt mày, nở nụ cười vui vẻ về phía Giang mẹ.

Trong mộng, Lục Tử Tranh mơ thấy mình đang ngờ vực tìm kiếm lối thoát trong khu rừng um tùm, cuối cùng có một con đường mơ hồ lộ ra ánh sáng, bên cạnh có một bàn tay, sít sao nắm lấy tay cô, mười ngón giao nhau, nói cho cô biết: “Tử Tranh, đừng sợ, có tôi ở đây.”