Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 10




Chương 10

Nam Khuê giật mình một cái, lập tức ngồi dậy.

Cô mở to mắt, nhanh chóng nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó đưa cho Lục Kiến Thành: “Cô Phương tìm anh.”

Lục Kiến Thành nhận lấy điện thoại, vén chăn lên rồi trực tiếp bước tới bên cửa sổ. Hai người nói chuyện vài phút, Nam Khuê không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy lông mày anh nhíu lại một chút sau đó lại giãn ra.

Cúp điện thoại Lục Kiến Thành quay lại. Nam Khuê ngại ngùng nhìn anh: “Là do em nhận nhầm điện thoại, làm cô Phương hiểu nhầm rồi?”

“Tôi đã giải thích rồi.”

Dừng lại một chút, anh nhìn về phía Nam Khuê: “Chúng ta là vợ chồng, ngủ trên cùng một giường, cùng thức dậy là điều rất bình thường.”

“Ừm.” Nam Khuê gật đầu. Đang định rời giường, đột nhiên Lục Kiến Thành tiến lại sát mặt cô: “Trên mặt bị làm sao thế này?”

Nam Khuê vội vàng chạy tới trước gương soi, quả đúng như dự đoán, trên mặt cô xuất hiện rất nhiều những mụn đỏ, trên tay chân và cơ thể đều là vết mụn. Cô biết cô bị dị ứng là do hôm qua đã ăn trứng gà.

“Hơi dị ứng một chút, đã uống thuốc rồi, qua vài hôm là khỏi thôi.” Nam Khuê nói.

“Thật sự sẽ không có chuyện gì?” Lục Kiến hỏi.

“Ừm, anh yên tâm, sẽ không chậm trễ việc đi gặp ông nội đâu. Anh đợi một chút, em trang điểm che lại, thay đồ xong sẽ cùng anh đi gặp ông nội bàn chuyện ly hôn.”

Cô biết anh đã nóng lòng muốn ly hôn lắm rồi. Nếu như đã không thể cứu vãn được thì cô sẽ không làm ra chuyện một cô gái đau khổ cầu xin sự thương hại từ anh. Những chuyện như vậy, cô không làm được. Lòng tự tôn của cô càng không cho phép điều đó.

“Không cần đi gặp ông nội nữa, chúng ta đi bệnh viện khám mặt của em trước.” Lục Kiến Thành nói.

Nam Khuê sửng sốt: “Ông nội đồng ý rồi?”

Lục Kiêu Thành lắc đầu. Sau đó nhìn cô giải thích: “Đang muốn nói với cô, sức khỏe của ông nội không tốt lắm, ông đã tổ chức đại thọ 80 tuổi sớm hơn rồi, một tuần sau sẽ thực hiện.

Ông nội rất thương cô, nếu như bây giờ bàn chuyện ly hôn, ông chắc sẽ không vui vẻ mà dự mừng thọ này, đợi qua đại thọ 80 rồi chúng ta nói.”

“Được.” Nam Khuê gật đầu: “Trong cả Lục gia này ông nội là người thương em nhất, là người đối tốt với em nhất, em cũng hy vọng ông có thể vui vẻ dự tiệc mừng thọ.”

“Nghe những lời này giống như đang trách móc tôi không đối tốt với emvậy?” Lục Kiến Thành châm chọc.

Nam Khuê: “…”

Sau khi mẹ mất là ông nội nhận cô về Lục gia, cho cô một gia đình ấm áp, cũng là ông nội vẫn luôn chăm sóc cho cô, dạy cô đọc sách. Nếu như không có ông nội cô cũng không tưởng tượng được cô sẽ trải qua những năm này như thế nào.

“Anh yên tâm, đợi mừng thọ của ông nội qua rồi em sẽ đề nghị ly hôn, sẽ không cản trở anh đâu.” Sợ anh lo lắng mình sẽ dùng mừng thọ của ông nội để kéo dài thời gian nên cô vội vàng đảm bảo.

“Hình như em rất vội ly hôn, còn cấp thiết hơn cả tôi? Làm sao? Nóng lòng để đi gặp người trong lòng của cô vậy sao?” Lục Kiến Thành day day mi tâm, không biết vì sao lại có chút buồn bực.

Ăn xong bữa sáng, Nam Khuê không cứng đầu được như Lục Kiến Thành, vẫn bị anh đưa đi bệnh viện.

Trong phòng bác sĩ, Nam Khuê ngồi trên ghế còn Lục Kiến Thành đứng bên cạnh cô. Cô có chút hoang mang, không ngờ được Lục Kiến Thành sẽ cùng cô tới nơi này.