Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1231




Chương 1231

Tiểu Niệm Khanh nghe xong, liền dang hai tay ra, vui vẻ kêu: “Cháu chào ông nội, ông nội ơi ôm.”

Ngay lập tức, cậu bé nhìn về phía Tiểu Tư Mặc, rất vui vẻ nói: “Anh ơi, thật tốt quá, chúng ta cũng có ông bà nội, chúng ta không cần phải hâm mộ người khác nữa rồi.”

Sau khi ngồi xuống, tất cả sự chú ý của Vân Thư đều ở trên người Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh.

Bà ngồi ở giữa, Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh thì một trái một phải ngồi ở bên cạnh bà.

“Khuê Khuê, mau ngồi!”

Về phần Nam Khuê, Vân Thư vẫn luôn nhiệt tình, dù sao cũng là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Về phần Lục Kiến Thành, trực tiếp bị xem nhẹ.

Lục Minh Bác càng thảm hơn, ngay cả một ánh mắt Vân Thư cũng không để lại cho ông.

“Bảo bối, nói cho bà nội biết, các con tên gì.”

“Bà nội, con tên Lục Tư Mục!”

“Bà nội, con tên Lục Niệm Khanh!”

Hai đứa bé đáng yêu trả lời ngay lập tức.

Nghe thấy giọng nói mềm mại của các cậu, Vân Thư chỉ cảm thấy lòng mềm nhũn.

Thật không thể tưởng tượng được!

Trong cuộc đời của bà còn nhận được món quà như này.

Vốn dĩ Khuê Khuê có thể sống sót trở về đã là một niềm vui bất ngờ lớn, bây giờ bà còn có hai đứa cháu trai ngoan ngoãn thông minh đáng yêu như vậy.

Vân Thư bà quả thực là quá thỏa mãn.

“Tư Mục ngoan, Niệm Khanh ngoan, tuy rằng vắng mặt bà nội vài năm, nhưng những ngày tháng sau này, bà nội nhất định sẽ thương các con gấp bội, các con muốn cái gì, thích cái gì, chờ cơm nước xong, bà nội lập tức dẫn hai đứa đi mua.”

“Được ạ, được ạ, cảm ơn bà nội!” Tiểu Tư Mục và Tiểu Niệm Khanh cùng nhau nói.

Lục Kiến Thành sợ hai đứa bé được cưng chiều quá mức, nên có chút lo lắng: “Mẹ, con biết mẹ rất vui vẻ, nhưng dù sao cũng là con trai, cũng không thể cưng chiều chúng quá.”

Vân Thư vừa nghe, đôi mắt lạnh lùng ngước lên, ánh mắt bất ngờ bắn tới.

“Con không nói lời nào, làm mẹ quên mất trên bàn còn có con đấy.”

“Chuyện lớn như vậy, sao con không dứt khoát giấu đến khi mẹ xuống mồ, chờ lúc thắp hương rồi nói luôn?”

Biết mình bị tính sổ, Lục Kiến Thành lập tức cầu xin tha thứ: “Mẹ, không phải vì con muốn tạo một bất ngờ cho mẹ sao! Hôm nay là sinh nhật của mẹ.”

“Vậy sao con không sớm nói rõ ràng chút, hại mẹ suýt chút nữa đã đuổi cháu ngoan của mẹ ra khỏi nhà rồi.”

Vân Thư nói xong, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Khanh và Tư Mục, vô cùng đau lòng.

“Mẹ, được rồi được rồi, chuyện này là con sai rồi, nhưng hai chuyện không thể lẫn lộn, vẫn không nên quá cưng chiều con trai.”

“Con muốn nghiêm khắc thì con nghiêm khắc, con và Khuê Khuê làm cha làm mẹ dạy dỗ hai đứa trẻ, mẹ tuyệt đối không nhúng tay vào, nhưng cuộc đời này, mẹ làm bà nội nhất định phải cưng chiều cháu trai mình.”