Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1314




Chương 1314

“Em sẽ không tin, anh chắc chắn là có gì đó giấu em!”

Lục Kiến Thành: “….”

Ai nói tất cả phụ nữ trên đời này đều ngốc vậy?

Bọn họ vào thời điểm mấu chốt sẽ biến thành một thám tử, vô cùng lợi hại.

Thấy giấu diếm không được nữa, Lục Kiến Thành đành phải đúng sự thật mà nói: “Được rồi, anh quả thật là nói với bọn chúng nói mấy câu, nhưng mà hiện tại cần phải giữ bí mật, tạm thời không thể nói cho em biết.”

Nam Khuê: “….”

Điều này hoàn toàn làm cho cô bất lực.

Người xấu Lục Kiến Thành.

Thấy mạnh bạo không được, Nam Khuê đành phải dùng tới chiêu thức mềm mỏng.

Ngồi gần về phía hắn hơn một chút, Nam Khuê dùng thanh âm mềm mại nói chuyện: “Chồng à, anh nói cho em biết đi!”

Lục Kiến Thành yên lặng không nói gì.

“Chồng à” Nam Khuê lại giơ tay chọc chọc ngực của anh, càng ôn nhu nói: “Anh liền nói với người ta đi, anh cũng đã đem lòng hiếu kỳ của em gợi lên rồi, cuối cùng lại không chịu nói cho em biết, em sẽ luôn suy nghĩ về nó.”

“Nói cho em biết đi mà!”

Nam Khuê một bên nói, một bên hướng hắn nháy mắt.

Hầu kết của hắn lúc lên lúc xuống, Lục Kiến Thành cảm nhận được sâu sắc sự khô nóng trong cơ thể.

Vốn dĩ anh đối với cô luôn không có tự chủ được, bây giờ cô còn dùng ngữ hí như vậy nói chuyện với anh, mềm mại quyến rũ như vậy, một câu rồi lại một câu, cơ hồ đều như sợi tơ rơi vào trong lòng anh.

Nhưng xét cho cùng, tình huống này không đúng lắm.

Lục Kiến Thành gắp đồ ăn, sau đó nhanh chóng đặt ở trong chén của Nam Khuê, ánh mắt thâm trầm nói: “Đừng nói chuyện nữa, ăn cơm đi!”

Nam Khuê: “….”

Được rồi, nếu ngay đến làm nũng cũng không có tác dụng, vậy quên đi!

Ai da, trong lòng tự nhiên lại có chút mất mát.

Bất quá nhìn những món ngon ở trước mặt, tâm tình của Nam Khuê lại nhanh chóng tốt lên.

Không thể không nói, một bàn mỹ thực này thật sự là ăn quá ngon, cho nên cô ăn rất chậm, tinh tế nhấm nháp.

Nhưng mà người nào đó lại không như vậy, ăn rất nhanh, tựa hồ chính là ăn ngấu ăn nghiến.

“Anh ăn nhanh như vậy làm gì?” Nam Khuê nhìn về phía anh.

“Không có gì, chỉ là quá đói bụng!”

Lục Kiến Thành nói lời này khi Nam Khuê đang cúi đầu, lực chú ý của cô đều đặt ở đồ ăn ngon trong chén, nếu không cô sẽ có thể nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, cơ hồ là như lang như hổ nhìn chằm chằm cô.

Thấy anh dừng lại không ăn tiếp, Nam Khuê chủ động gắp đồ ăn cho anh.

“Không phải nói là đói bụng hay sao? Vậy anh ăn nhiều một chút đi.”

“Không cần, buổi tối còn có bữa ăn khuya, không thể ăn quá no.”