Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1356




Chương 1356

Nam Khuê cổ họng khô khốc, muốn nói “chồng ơi”, nhưng mở miệng ra lại phát hiện không nói ra được một tiếng.

Ở đầu bên kia, giọng nói lo lắng của Lục Kiến Thành vang lên: “Khuê Khuê, mẹ bị tai nạn xe cộ, đang ở bệnh viện của em cấp cứu, em biết không?”

“Em biết, em đang đợi mẹ bên ngoài phòng cấp cứu.”

“Mẹ thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”

Nam Khuê không dám nói thật.

Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng hết sức bình tĩnh lại, sau đó nói: “Trước mắt em còn chưa biết tình hình, lúc em tới mẹ đã được đưa đi cấp cứu, anh đừng lo, biết được tình hình em sẽ nói ngay cho anh.”

“Được, anh lập tức bay về đây.”

“Ông xã, anh phải chú ý an toàn, đừng lo lắng.”

“Ừm, em và mẹ đợi anh.”

“Được.”

Cúp điện thoại xong, Nam Khuê như mất hết sức lực, đôi chân mềm nhũn ngồi xuống ghế.

Đúng lúc này, bên tai có tiếng gọi lo lắng: “Khuê Khuê…”

Ngay sau đó, cô nhìn thấy cha chồng vội vã bước tới với bước chân hằn rõ sự già nua.

Khi nhìn thấy Nam Khuê, trên trán ông lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển, sốt sắng hỏi: “Mẹ con thế nào rồi? Bác sĩ có nói gì không?”

Nam Khuê thật sự không nhẫn tâm, chỉ có thể lắc đầu.

Đồng thời tiến lên đỡ Lục Minh Bác: “Cha, cha chạy tới đây sao? Sao cha lại thế này?”

Trên trán không chỉ có mồ hôi, mà sau lưng cũng đều ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt càng thêm đỏ một cách dị thường.

“Trước cổng bệnh viện bị kẹt xe. Cha lo lắng nên không bắt xe. Đoạn đường vừa rồi là chạy bộ qua.”

Nam Khuê nghe vậy lập tức kinh hãi: “Cha, tim của cha vẫn luôn không tốt, trực tiếp chạy bộ tới đây như vậy rất nguy hiểm.”

Vừa nói cô vừa nhìn Đông Họa: “Họa Họa, mình thấy tim cha đập nhanh quá, giúp mình đưa ông lên khám với.”

Lục Minh Bác trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, cha sẽ đợi mẹ con ở đây, chờ mẹ con ra ngoài.”

Nam Khuê biết lúc này an ủi cũng vô dụng, chỉ có thể làm theo: “Cha, con biết cha hiện giờ cảm thấy như thế nào, con cũng lo lắng như cha, nhưng hiện tại chúng ta không thể làm gì ngoại trừ chờ ở bên ngoài.”

“Đừng lo lắng, con sẽ nói với cha ngay khi mẹ đi ra ngoài.”

 

Lục Minh Bác vẫn lắc đầu: “Cha muốn tận mắt nhìn thấy bà ấy ra ngoài, không ở đây đợi bà ấy, lòng cha cũng không yên.”

“Cha, Kiến Thành còn ở nước ngoài, con đang mang thai, Niệm Khanh và Tư Mục còn cần chăm sóc, cha nghĩ xem, chỉ có cha mới có thể chăm sóc mẹ khi bà ấy ra ngoài, nếu lúc này cha ngã bệnh, hoàn toàn giao mẹ cho những người bên dưới, cha sẽ yên tâm chứ? ”

Câu này của Nam Khuê đánh trúng tim đen.

Lục Minh Bác nặng nề gật đầu: “Vậy cha sẽ kiểm tra thân thể trước. Nếu mẹ con ra ngoài, nhớ nói cho cha biết ngay.”

“Vâng ạ.”

Sau khi Đông Họa cùng Lục Minh Bác đi kiểm tra tim, Nam Khuê ngồi một mình trên băng ghế.

Dưới nhiều áp lực cao liên tiếp, cô khó có thể chịu đựng được.

Đến giờ cả người vẫn vô cùng lo sợ, hoảng loạn.

Nhắm mắt lại, cô chắp tay thành tâm cầu nguyện: “Ông trời ơi, xin đừng tàn nhẫn như vậy, hãy đánh thức mẹ con dậy, để bà được bình an và khỏe mạnh, được không ạ?”

Ngay sau đó, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.