Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 823




Chương 823

“Anh, đúng là em có lỗi với chị ấy, nhưng đây cũng không thể trách em hoàn toàn được, làm sao em biết hai người là giả chứ, em đã nhận chị ấy là chị dâu của em rồi.”

“Anh nghĩ em, em là em gái mà bắt gặp chị dâu mình ngoại tình thì như vậy đã là quá bình tĩnh rồi.”

“Thế còn bây giờ thì sao? nếu đã biết rồi, có phải nên đi xin lỗi cô ấy không.”

Chu Phượng Kiều lập tức cúi thấp đầu, không nói nửa lời.

Vừa rồi cô nói biết bao nhiều lời khó nghe, hai người cũng không khác điệu bộ cá chết lưới rách là mấy, bây giờ mà phải đi xin lỗi thì đúng là không còn chút mặt mũi nào nữa.

“Không bằng lòng đi?” Chu Tiễn Nam nhìn thấu, lại kiên nhẫn hỏi.

“Cũng không phải không bằng lòng đi, chỉ là cảm thấy không được tự nhiên, rất ngại.”

Chu Tiễn Nam vỗ vai cô, cẩn thận khuyên nhủ: “Kiều Kiều, Nam Khuê không phải là người không nói lý lẽ, trước khi anh tới, dù cô ấy có phải chịu trăm nghìn oan ức cũng không giải thích, càng không cãi em một câu.”

“Cái cô ấy cần chỉ là một lời xin lỗi của em, tin anh đi, cô ấy sẽ chấp nhận thôi.”

“Thật sao?”

“Ừ, anh đảm bảo.”

“Vậy được, anh, em đi xin lỗi chị ấy, nhưng anh có thể đi cùng em không?”

“Được.”

Hai anh em nói xong liền đi về phía cửa thang máy. Ở chỗ không xa, Mộc Uyển kéo cơ thể tiều tuỵ chậm rãi đi về phía phòng bệnh.

Nghĩ tới một màn vừa rồi, đột nhiên bà thở hổn hển, trái tim cũng trở nên đau nhói. Bà vừa mới phẫu thuật cách đây không lâu, bây giờ đau tim chắc chắn không phải là dấu hiệu tốt.

Bà ráng chống đỡ hơi rồi lập tức ấn nút cấp cứu.

Chu Cẩm vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cấp cứu, doạ cô điên cuồng đạp giày cao gót mà chạy tới. Trong lòng là nỗi sợ hãi cùng cực.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Chu Cẩm ném chiếc túi trong tay, vội vàng chạy về phía Mộc Uyển hỏi.

Sắc mặt Mộc Uyển trắng bệch, nhợt nhạt, hô hấp cũng rất rối loạn.

Dù bình thường Chu Cẩm có trầm ổn bình tĩnh thì giờ phút này cô cũng gấp gáp không chịu được, trong lòng bàn tay túa ra toàn mồ hôi lạnh.

Cũng may bác sĩ tới kịp lúc, sau khi kiểm tra xong liền cho Mộc Uyển thở oxi. Khoảng chừng mười phút sau, hô hấp của bà mới đều đều trở lại, nhịp tim cũng hồi phục lại bình thường.

“Mẹ, bác sĩ nói các chỉ số của mẹ đã hồi phục bình thường, mẹ thấy thế nào rồi? Tim còn đau không?” Chu Cẩm cúi người xuống nhẹ giọng hỏi.

Mộc Uyển gật đầu, đồng thời bên môi lộ ra nụ cười nhè nhẹ: “Cẩm, bây giờ mẹ thấy rất tốt, hô hấp rất ổn định, cũng không còn đau nữa, con đừng lo lắng quá.”

“Vâng.”

Trái tim Chu Cẩm lúc này mới chậm nhịp lại, nhưng nghĩ tới cảnh vừa rồi, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. Cô quay người nhìn bác sĩ, hai người đi ra bên ngoài phòng bệnh.