Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 979




Chương 979

Lục Kiến Thành ra khỏi phòng tắm thì thấy Nam Khuê đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.

Cho nên anh lập tức cầm cuốn sách trên tay Nam Khuê: “Phụ nữ mang thai không được thức khuya, chúng ta đi ngủ sớm một chút.”

Nam Khuê mỉm cười, cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.

Đèn trong phòng nhanh chóng bị tắt.

Nhưng kỳ thật, Nam Khuê không hề buồn ngủ.

Ngược lại, trong khoảng thời gian này Lục Kiến Thành đã quá mệt mỏi, có lẽ đây là lần đầu tiên anh đi ngủ sớm như vậy, và bởi vì ôm Nam Khuê, anh rất thoải mái, cho nên anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, mãi cho đến khuya, Nam Khuê mới ngủ.

Nhưng dù có ngủ muộn, cô lại dậy rất sớm.

Bởi vì tuyết rơi, sắc trời dường như rất sáng, trong phòng cũng rất sáng sủa.

Nam Khuê quay sang bên và lặng lẽ nhìn tuyết trắng ngoài cửa sổ, tuyết chỉ mới đầu mùa, và mọi thứ đều rất xinh đẹp.

Sau nửa giờ nữa, cô cảm thấy Lục Kiến Thành đã tỉnh, cô lập tức nhắm mắt lại giả bộ như đang ngủ say.

Anh đi thay quần áo và tắm rửa.

Trước khi đi ra ngoài, Lục Kiến Thành lại đi đến mép giường nhìn Nam Khuê.

Cô vẫn nhắm mắt, hàng mi dài như hai cây cọ nhỏ, vừa dày vừa cong.

Đặc biệt là vào khoảnh khắc đang nhắm mắt ngủ, cô thực sự trông như một nàng công chúa xinh đẹp.

Nhìn cô, ánh mắt Lục Kiến Thành lại dừng trên bụng nhỏ của Nam Khuê, khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Khuê Khuê đang mang thai đôi.

Hai đứa bé.

Như vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định sẽ có một bé gái.

Nếu là con gái, chắc chắn sẽ giống cô, một cô công chúa nhỏ xinh đẹp.

Nghĩ đến sự xuất hiện của hai đứa bé sau tám tháng nữa, trong chốc lát Lục Kiến Thành cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thậm chí mọi công việc dường như đều có động lực và không hề mệt mỏi chút nào.

Nhìn thấy Nam Khuê đang ngủ, Lục Kiến Thành cũng không nhẫn tâm quấy rầy cô.

Duỗi tay đụng vào chiếc mũi thon cao của Nam Khuê, mặt đầy sủng nịnh: “Chẳng trách mọi người đều nói phụ nữ mang thai rất thích ngủ, quả thật đúng là một bé heo lười.”

“Bé heo lười, anh đi làm đây, em và bảo bảo cứ ngủ thêm đi.”

Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành liền hôn lên trán Nam Khuê.

Sau đó xoay người bước ra cửa.

Nhưng nếu anh đứng dậy muộn hơn một chút, chỉ cần anh đi muộn hơn một chút, anh sẽ thấy nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Nam Khuê.

Đúng vậy, cô không hề ngủ.

Sao cô có thể ngủ được nữa?