Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 20




Năm năm sau

Minh Hạ vừa xuống máy bay, liền không ngừng quan sát bốn phía, muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc đã thay đổi bao nhiêu.

Cô đã rất lâu rồi chưa trở về Nhật Bản, có lẽ cũng khoảng… năm năm đi? Năm năm trước, cô về Đài Loan học đại học, trong thời gian học, cô làm việc ở một đơn vị chữa bệnh nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp, cô hợp tác với mấy người bạn tốt mở công ty Thiên Thu. Nghiệp vụ của công ty Thiên Thu bao gồm đầu tư tài chính, dịch vụ bảo quản và dịch vụ y tế. Cuộc sống của cô bề bộn nhiều việc, căn bản không còn thời gian nghĩ tới chuyện khác.

Từ sau khi trở về Đài Loan, cô luôn ở lại Đài Loan học tập, mẹ thỉnh thoảng sẽ trở về thăm cô, giống như cô cùng Nhật Bản nơi này hoàn toàn không có liên quan; hoặc là, nên nói, cô vì không muốn mẹ khó xử nên mới không trở về Nhật Bản nữa.

Cô rất hưởng thụ, cũng rất quý trọng mọi thứ có được ở hiện tại, đặc biệt là những người bạn luôn ở bên cạnh cô, ủng hộ cô. Cô có thể thoải mái tự do làm bất kỳ chuyện gì mà mình muốn, sống cuộc sống mình muốn, trở lại làm một Minh Hạ chân chính, so với thời gian sống ở Nhật, cô bây giờ trải qua mỗi ngày không có gánh nặng, càng thêm tự do.

Lần này nếu không phải không ngăn được ‘Thế công nhu tình’ của các đồng nghiệp đồng thời cũng là bạn tốt của cô, bị buộc phải đến Nhật Bản công tác, xem ra một khoảng thời gian dài nữa cô cũng không trở về.

Đối với nơi này, thì ra cô còn có một chút tình cảm. Cũng đúng, cho dù ai sống ở nơi này năm năm, cũng không khỏi lưu luyến, huống chi cô chỉ là người bình thường. Chỉ là không đích thân đứng ở trên mảnh đất này, thì tình cảm ẩn giấu kia chắc là sẽ không tràn ra.

"Hằng Sở, là tớ đây, ừ, tớ đến Nhật Bản rồi…" Cầm lấy hành lý đơn giản, Minh Hạ gọi điện thoại cho bạn thân kiêm đồng sự báo bình an, đột nhiên nhìn thấy có người đi về phía cô, "Đúng rồi, có người sẽ đến đón tớ sao?"

"Có a!" Hạ Hằng Sở ở đầu kia điện thoại tiếp tục nói: "Có chuyện gì không ổn sao?"

Cô nghi ngờ nhìn về phía người tới, "Cậu biết bối cảnh của đối phương không?" Bình thường tới đón người đều là nhân viên công ty chứ? Nhưng mà người vừa tới là vệ sĩ mặc âu phục màu đen đen điển hình a!

"Biết a, cậu thấy được tới Thần Điền tiên sinh tới đón cậu rồi sao? Bọn họ không phải Xã Hội Đen a, chỉ là vệ sĩ mà thôi, cậu yên tâm, tiền của những người này là sạch sẽ, không thành vấn đề!"

Minh Hạ tùy ý đáp lại, rồi cúp điện thoại, vội vã chào hỏi đối phương.

"Xin hỏi anh là Thần Điền tiên sinh phải không?"

"Cô là?" Nhìn thấy người tới cũng không phải người lúc đầu trong tài liệu, Thần Điền Vũ có chút ngoài ý muốn, từ trên xuống dưới đánh giá người phụ nữ không tính là xinh đẹp nhưng thanh tú động lòng người trước mặt.

Cô gái này, tại sao lại thấy quen mắt như vậy?

Nghe được tiếng Anh rất nặng khẩu âm Nhật Bản của đối phương, cô liền nhức đầu, "Tôi họ Kiều, là đại diện của công ty Thiên Thu, rất vinh hạnh được biết anh, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ." Người đàn ông này nhìn cô bằng ánh mắt gì vậy?

Thấy Minh Hạ lễ độ mười phần, tiếng Nhật lại lưu loát như vậy, Thần Điền Vũ vừa suy nghĩ vừa tiến lên một bước hỏi thăm: "Tiếng Nhật của cô Kiều vô cùng tốt, chẳng lẽ đã từng sống ở Nhật?" Cô ấy cũng họ Kiều......

"Đúng vậy, khi trước từng sống ở đây một thời gian." Cô không ngại nói cho anh ta biết, dù sao cũng không phải chuyện rất đặc biệt.

"Kyoto sao?" Thần Điền Vũ buột miệng xong, lập tức giật mình thấy chính mình quá hấp tấp, lập tức bổ sung nói: "Tiếng Nhật của cô Kiều mang theo chất giọng Kyoto."

"Đúng vậy." Chẳng lẽ ngay cả chất giọng cũng nghe ra được sao?

"Chắc là sau trung học mới quay về Đài Loan đi?" Anh ta hơi hưng phấn hỏi.

Minh Hạ nhạy bén nhận thấy được sự kỳ lạ của đối phương, "Chẳng lẽ bộ dáng của tôi cũng nói cho anh biết sao?" Mặc dù cô giữ vững nụ cười, nhưng trong lời nói đã vô tình bày tỏ địch ý của cô.

Thần Điền Vũ tự biết lỡ lời, cũng khơi dậy khí thế vô hình của cô, điều này càng khẳng định nghi ngờ trong lòng anh ta.

"Cô Kiều, tối mai công ty chúng tôi tổ chức một party nhỏ, chiêu đãi một vài vị khách hàng quen biết, tổng giám đốc của chúng tôi cũng sẽ xuất hiện, hi vọng cô nể mặt tham gia."

"Nếu không đi, sẽ có tổn hại tới kế hoạch hợp tác của chúng ta sao?" Minh Hạ thu hồi sự không vui, lễ phép hỏi.

"Không sai."

"Được rồi, dù sao ngày kia tôi mới về Đài Loan, đi một lát cũng không sao." Nếu những hoạt động xã giao mang tính thương mại này khó có thể từ chối, vậy thì coi như là thay công ty đi tạo dụng một chút quan hệ đi.

Kiều Minh Hạ chậm rãi rời khỏi sân bay, Thần Điền Vũ đi theo phía sau, tầm mắt thủy chung đều dừng lại trên người cô.

Đêm khuya thanh vắng, Tịch Mộc Thức Minh ngồi trên ghế sofa thoải mái, nhàm chán uống rượu, lẳng lặng chờ đợi cấp dưới đồng thời cũng là bạn tốt tới chơi.

Anh thật tò mò, tin tức tốt trong miệng Thần Điền Vũ là gì, cũng rất muốn biết tại sao cậu ta luôn luôn chững chạc, hôm nay lúc nói chuyện lại giống như vô cùng kích động.

"Tứ thiếu gia, biểu hiện của Lưu Mỹ hôm nay có tốt không?" Người phụ nữ quyến rũ thân thể trần truồng ở trong phòng đi qua đi lại, có bộ dáng đầy say mê sau khi buông thả dục vọng. 

Anh không đáp lời, dường như người phụ nữ kia là người vô hình.

Người phụ nữ thân hình đẹp thướt tha đi về phía anh, thuận thế đem thân thể tiến sát vào lồng ngực rộng lớn của anh, "Lưu Mỹ còn muốn."

Gò má đỏ bừng nhộn nhạo một mảnh xuân sắc, lại khiến anh chán ghét. Anh từ trước đến giờ luôn ghét loại phụ nữ lòng tham không đáy này!

"Trên bàn có chi phiếu, cầm rồi đi đi!"

"Tại sao?" Tròng mắt Lưu Mỹ không hề mang vẻ kiều mị nữa, cô ta khó có thể tiếp nhận yêu kiều kêu lên: "Tứ thiếu gia, anh không phải là rất thích em sao? Còn để cho em ở bên anh suốt một tuần lễ mà!" Cô ta cho là, Tứ thiếu gia để vị hôn thê qua một bên không quan tâm, mỗi đêm ở cùng cô ta, là bởi vì anh rất yêu thích cô ta!

"Tôi lại nói lần nữa, cầm chi phiếu rồi đi đi."

Ánh mắt hung ác của anh giống như phát ra năng lượng vô hạn, chỉ liếc qua cũng đã khiến Lưu Mỹ kinh hồn táng đảm.

Cô ta không dám nhiều lời, lập tức mặc quần áo tử tế, cầm chi phiếu rời đi. Chọc giận Tứ thiếu gia của Tịch Mộc gia, cô ta cả đời cũng khỏi cần ở Nhật Bản lăn lộn tiếp nữa rồi!

Tịch Mộc Thức Minh tiếp tục uống rượu Whisky, không muốn vì loại phụ nữ này mà ảnh hưởng tâm tình. Phụ nữ, chỉ cần có thể giải quyết dục vọng của anh, ai cũng giống nhau, không đáng cho anh để ý.

Dù sao, người có khả năng nắm giữ trái tim anh cũng không có ở đây rồi.

"Cậu chủ!" Thần Điền Vũ đi vào, mặt mũi tràn đầy hưng phấn, giống như phát hiện chuyện gì rất hiếm lạ.

"Cho dù tôi cho phép cậu tự do ra vào chỗ của tôi, cậu cũng nên thông báo trước với tôi một tiếng." Tịch Mộc Thức Minh để ly rượu xuống, đứng lên."Đến tột cùng có tin gì tốt?"

"Nhất định là một kinh hỉ khiến Tứ thiếu gia không tưởng tượng được." Anh ta khẳng định nói.

"Kinh hỉ? Còn có chuyện gì có thể khiến tôi vui mừng đây?" Tịch Mộc Thức Minh châm chọc nói.