Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 4




“Dậy sớm vậy?”

Minh Hạ đang đi qua khu vườn đến tiền sảnh đột nhiên lại nghe thấy có người nói. Cô nhìn bốn phương tám hướng cũng không thấy một bóng người liền cho mình đã nghe nhầm, lại tiếp tục đi về phía trước.

“Em không nghe hiểu được tôi nói gì sao?” Một bóng đen ở góc vườn đi tới cười nhạt nói: “Không phải em đang cùng thầy giáo học tiếng Nhật sao?”.

Cô hơi kinh ngạc nói, “Anh tư, chào buổi sáng”. Từ sau vụ gặp mặt lần trước, anh mất tích gần một tháng trời, bây giờ tự nhiên lại chạy đến, khó trách cô nhất thời ngây người không kịp phản ứng.

“Đừng gọi tôi là anh tư”, anh nghiêm nghị nói.

“Tôi nhớ tôi đã nói rõ em không được gọi tôi như thế nữa rồi!” Anh thống hận cái cách xưng hô này của cô.

“Sao vậy ạ?”. Cô thật sự không hiểu tại sao lại không được gọi anh như vậy. Rõ ràng các anh chị khác đều vui mừng chấp nhận mà, chẳng lẽ anh không muốn sao?

“Em cảm thấy anh dường như không thích có em gái, nhưng sao lại thế ạ?” Minh Hạ tuy rằng anh đang bất mãn nhưng vẫn to gan hỏi.

Anh do dự một lúc, chậm rãi buông lỏng tay, vẻ căng thẳng trên gương mặt cũng từ từ biến mất, cả người xem ra có chút thất thần.

Cô đã nói sai chuyện gì sao? Tại sao anh đột nhiên lại mang vẻ thương tâm thế kia?

“Anh yên tâm, em không cướp mất cha đâu”. Cô cảm thấy anh tư vì sợ cô chiếm mất thời gian của cha nên mới không thích cô.

“Tôi đâu có ngây thơ như em nghĩ………” Anh nở một nụ cười thống khỏ làm Minh Hạ có chút chấn động.

“Anh………….có thể nói cho em biết là chuyện gì có được hay không?”. Cô không thích nhìn vẻ mặt như vậy của anh, cô thà rằng nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của anh còn hơn.

Cô cảm thấy việc này dường như có liên quan vô cùng lớn đến việc tại sao anh tư không thích cô ở lại đây.

“Dựa vào cái gì mà em đòi hỏi tôi nói cho em biết?” Anh đột nhiên muốn trêu cợt cô.

‘Dựa vào cái gì? Dựa vào……….. anh đã từng nói qua, anh không ghét em!” Cô nhớ lại rõ ràng anh đã nói thế mà, nếu không ghét cô thì cũng không thể không cho cô biết chứ?

Anh nghe xong, ngớ ra một lúc rồi lập tức cười váng lên: “Tôi lại tự mang đá đập vào chân  mình rồi!”, còn bị cô bắt được nhược điểm của anh nữa chứ.

Anh không nói một tiếng kéo tay cô đi về phòng anh.

Mẹ ruột anh, hiếu thắng và ham muốn độc chiếm nhưng không thể nắm bắt được trái tim của người chồng. Bà không thể tin vào chuyện này, thậm chí trước lúc chết còn không ngừng muốn chiếm lấy tất cả những gì thuộc về cha anh.

Đứng ở trước giường bệnh, anh thấy ánh mắt mẹ vô cùng phức tạp, đôi mắt đã từng vô cùng xinh đẹp nay lại tràn đầy đau thương, không cam lòng, u oán cùng bất đắc dĩ.

“Ở trường có buổi học nên con đến muộn một chút”, Thức Minh giải thích.

“Trường học…….. mẹ là mẹ con, hơn nữa đã sắp chết mà con còn có tâm trạng đi học!”  Bà không thể tin nổi, dường như niềm hy vọng cuối cùng đã rơi xuống.

Anh im lặng không lên tiếng, chấp nhận oán thán không thể thổ lộ của mẹ.

“Con là đứa con nhỏ nhất, mẹ thương nhất, mẹ…….”

“Mẹ, con xin lỗi, con đã đến trễ” Anh thừa nhận bởi vì anh khó có thể chấp nhận thần kinh mẹ anh lại trở nên như vậy, làm cho người khác căng thẳng, mới từ từ đến chậm.

Mọi người trong nhà không nguyện ý đến thăm mẹ, bao gồm cả cha, chị gái cùng anh trai. Bọn họ khó có thể tha thứ cho chuyện mẹ vì không cam lòng việc cha nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài mà cầm dao ám sát cha. Mặc dù là cha có lỗi, vả lại trong lúc hỗn loạn mẹ đã đả thương mình, nhưng hành động của mẹ như vậy ai có thể chấp nhận chứ?”

‘Thức Minh, mẹ thật muốn chết đi!”

“Mẹ, mẹ đừng nói càn”. Anh biết mẹ nói thật nhưng không đành lòng dùng lời thẳng thắn khiến mẹ tổn thương. Vết thương có thể phục hồi nhưng oán hận ứ đọng đã lâu trong lòng đã thành tâm bệnh, không có thuốc nào có thể cứu được.

“Cha con đâu? Sao lại bận rộn như vậy?” Bà càng nói càng kích động.

Bà là vợ chưa cưới của ông, là mẹ của bốn đứa con ông! Bây giờ bà đang muốn chết mà chẳng đáng để ông quan tâm một chút sao?

Anh trầm mặc nhìn mẹ đang tuyệt vọng. Không phải anh không biết câu trả lời, nhưng anh không muốn giải thích nhiều.

“Bận đến mức không thể có thời gian gặp mẹ? Suốt nửa năm nay không hề để ý đến mẹ!”

“Tất cả mọi người đều đang bận mà mẹ, đừng nghĩ nhiều nữa”, Thức Minh không nhẫn tâm, tiến lên nhẹ ôm lấy người mẹ yếu đuối.

Anh đột nhiên cảm thấy mẹ rất đáng thương, cả tuổi thanh xuân đã qua trong cái nhà này, mà quay đầu lại cũng chỉ có một đứa con cùng bà trải qua đoạn cuộc sống ngắn ngủi cuối cùng này.

“Mẹ yên tâm, cha sẽ mau chóng đến thăm mẹ”, anh tin lời nói dối thiện ý có thể an ủi được người khác.

“Thức Minh, mẹ không muốn có người khác chiếm vị trí của mẹ, nữ chủ nhân của Tịch Mộc gia vĩnh viễn chỉ có mẹ mà thôi. Mẹ cũng không muốn cha con có đứa con khác, mẹ không muốn!” 

Từ trước đến nay ngay cả trong mộng bà cũng sợ những điều ấy xảy ra.

Anh vốn luôn tỉnh táo lạnh lùng mà bị mẹ dọa cho phát sợ.

“Được, được, không có, không có, con sẽ không có em trai, em gái nữa”, anh thề với mẹ.

Bà yên lòng cười nói: “Con trai ngoan, con không được quên lời nói ngày hôm nay. Con nhất định phải giúp mẹ, nếu không mẹ chết cũng không nhắm mắt………”

“Mẹ!” Thức Minh thấy mẹ bắt đầu thở dồn dập, mắt trợn ngược lên vội vàng kêu to: “Gọi bác sĩ đến!”

“Mẹ không xong rồi…. Thức Minh…… Con nhớ…… Không được có mẹ khác…… Không được có em trai, em gái………..”

Nghe anh lạnh lùng miêu tả tình huống lúc đó, trong lòng cô kinh ngạc không nói ra lời.

Anh tư bề ngoài vô tình lãnh khốc đáng sợ, nói chuyện thì hung hăng nhưng lại kể chuyện cũ cho cô nghe, một chuyện mà cô nghĩ anh không hề muốn nhớ lại.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô chăm chú mãnh liệt nhìn anh.

“Đừng nhìn tôi như thế!”, Tịch Mộc Thức Minh không nhịn được hét lên, anh ghét bị người ta nhìn chòng chọc không rời mắt như vậy.

“Anh thật độc tài chuyên chế!” Minh Hạ cau mày nhỏ giọng oán trách.

“Không ai có cam đảm dám cãi lại lời cảnh cáo của tôi”, anh nghiêm nghị tuyên cáo, trong lòng lại càng ngày càng thấy hứng thú. Trước đây chưa từng có ai nào dám đối với anh như vậy khiến anh có cảm giác mới mẻ, “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.

“Xin lỗi anh!”. Cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh.

“Đừng tưởng là tôi cho em biết chuyện này có nghĩa là tôi chấp nhận em. Từ trước đến giờ tôi không bao giờ keo kiệt nói cho người khác biết nguyên nhân thất bại của họ đâu”. Tháng này  đến bái tế phần mộ của mẹ anh lại nghĩ tới những chuyện này nên mới “thuận miệng” nói cho cô biết.

Thật ra thì cũng chẳng có gì lạ khi anh tư coi cô cùng mẹ chính là những kẻ đã xâm lược cái nhà này, hơn nữa còn dần dần xâm nhập vào Tịch Mộc gia hô phong hoán vũ ở Nhật Bản. 

Anh tư thừa kế tâm nguyện của mẹ anh, muốn làm một con sư tử bảo vệ lãnh thổ, đề cao cảnh giác với người mới tới, ngay từ đầu đã có ý đối địch với cô, vận sức chờ phát động.

Đột nhiên cô bật cười.

“Sao vậy?”. Cô còn cười được?

“Anh chính là ghét tất cả những ai có thể trở thành em gái anh chứ không phải là ghét bản thân em?”

“Em cũng muốn làm em gái của tôi!”

“Ghét với thích chỉ khác nhau một tí ti thôi, không chừng có một ngày anh sẽ thích em!”

“Được lắm, học thêm được một tí tiếng Nhật lại để phản bác tôi?”, anh lạnh lùng châm chọc cô.

Cô không nhịn được lại cười lên, “Thật ra thì anh là người rất dịu dàng”.

Anh cau mày lại, thật sự nghi ngờ cô mà lại học giỏi tiếng Nhật sao, mà lại dùng từ “dịu dàng” để miêu tả anh?

“Là vì anh không muốn làm tổn thương mẹ anh!”  Mặc dù chính vì vậy mới khiến anh nhìn cô không vừa mắt, nhưng cô biết đây chính là chuyện thường tình của con người.

"Minh Hạ."

‘Dạ?”,  đây là lần đầu tiên anh tư gọi tên cô!

“Em đơn thuần như vậy sẽ bị người khác bắt nạt, không cho em tùy tiện ra ngoài nói lung tung!”. Nhìn dáng vẻ không hiểu chuyện của cô, anh liền tức giận, trêu trọc cô là ngu ngốc nhưng anh cũng giận chính mình tại sao lại lãng phí thời gian cùng nước miếng mà thao thao bất tuyệt với cô, “Trong xã hội thượng lưu Nhật Bản, không thể lộ nhược điểm để người khác khi dễ”.

Minh Hạ cười thầm, phát hiện ra anh tư nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng nói không dễ nghe chút nào, nhưng tâm thật là tốt, cô càng muốn anh chấp nhận, cả đời làm em gái anh.

“Bắt đầu từ mai em sẽ cùng tôi học tiếng Nhật”.

“Sao lại thế ạ?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Cha bảo tôi dạy em”, cho dù anh không tình nguyện, nhưng khó mà cãi lại lời cha.

“Vậy …làm phiền anh ạ”, cô cười rạng rỡ.

“Biết sẽ làm phiền tôi là tốt rồi”, anh có chút mất kiên nhẫn, phiền toái phất phất tay một cái.

“Tứ thiếu gia, cậu dậy rồi ạ?”, Tiểu Lâm phu nhân máy móc ở ngoài cửa gọi to.

‘Dậy rồi”, anh theo thói quen đáp lại, hoàn toàn không để ý đến việc Minh Hạ vẫn còn ở trong phòng mình.

Tiểu Lâm phu nhân bước vào, thấy Ngũ tiểu thư mới đến lại xuất hiện trong phòng Tứ thiếu gia, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng bà nhanh chóng lấy lại ánh mắt hờ hững, “Chào buổi sáng, thiếu gia, tiểu thư”.

Quả nhiên là quản gia đã trải qua sóng to gió lớn, cho dù thấy chuyện kỳ lạ cũng không dao động. Nhưng mặc dù bà không nói, Tịch Mộc Thức Minh cũng biết bà đang nghĩ gì, tại sao Minh Hạ vốn không được hắn ưa thích lại ở đây vào lúc sáng sớm?

Minh Hạ có chút lúng túng gật đầu nói, “Tôi về phòng trước” rồi đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi cô đi, Tịch Mộc Thức Minh  giống như không để ý, đột nhiên dùng giọng nói không chút biểu lộ nói với Tiểu Lâm phu nhân: “Muốn cho ai ra vào căn phòng này là quyền của tôi”, anh muốn như thế nào thì được thế ấy, người khác không được quản, cũng không được quan tâm.

Nhưng những lời này khi vào tai Tiểu Lâm phu nhân thì bà lại nghĩ không phải anh đang công khai biểu lộ chủ quyền mà là đang cố ý phản đối bà quấy rầy hai người bọn họ.

Bà đã phục vụ ở Tịch Mộc gia bốn mươi năm, so với ai khác đều hiểu chuyện hơn rất nhiều.