Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 14: Chương 14






Tòa lầu bách hóa trong mắt Từ Hương Quyên đã từng thấy qua siêu thị lớn, khu thương mại lớn mà nói, vẫn là không đủ nhìn, chỉ là trong nhà thiếu cái này thiếu cái kia, cô phải xem xét cẩn thận và tính toán kỹ.

Chu Trình Ninh lần đầu tiên tới tòa lầu bách hóa, trên mặt tương đối trấn định, trong lòng lại có chút khẩn trương.

Từ Hương Quyên không vội mà hỏi giá xe đạp, đầu tiên là dạo khắp nơi một vòng.

"Quyên, anh muốn đi bên chỗ văn phòng phẩm xem xem.

" Chu Trình Ninh thấy vợ dừng lại xem vớ, bèn chỉ chỉ khu văn phòng phẩm.

Từ Hương Quyên gật gật đầu, lấy ra khăn tay gói tiền từ túi quần ra, "Cho anh lấy 5 mao tiền, xem bút chì với vở cũng có thể mua.

"
Chu Trình Ninh cảm thấy 2 tệ mà tự anh mang đã đủ rồi, "Không cần không cần, anh có tiền, tiêu vặt em cho anh đó, anh có 2 tệ.

"
Từ Hương Quyên nghe thấy anh mang 2 tệ trên người, bèn thu khăn tay lại, "Được thôi, anh đi dạo đi, em ở đây chờ anh.

"
Lấy khăn tay gói tiền còn rất kỳ lạ, lần sau phải mua cái ví tiền.

"Tốt.


"
Từ Hương Quyên không quản Chu Trình Ninh, tiếp tục xem vớ.

Màu sắc của vớ nilon phần nhiều là màu đỏ màu lam, một bó 10 đôi, một tệ 1 bó, Từ Hương Quyên nhìn nửa ngày, mua 2 bó về, một bó vớ nam một bó vớ nữ.

Cô với Chu Trình Ninh đều không phải chân mồ hôi, vớ nilon mua nhiều mấy đôi cũng chẳng sao, nếu là chân mồ hôi, thế thì vớ nilon này không tiện mang rồi, mùi nặng.

Nhìn mấy đôi vớ hơi mỏng của A Ninh nhà cô, còn đều có lỗ rách, hôm nay dứt khoát tới mua mới, lấy vớ xong, liền mua quần lót, khu quần lót ở ngay bên cạnh chỗ vớ, nam nữ đều có, Từ Hương Quyên mua 3 cái cho chính mình, mua 3 cái cho Chu Trình Ninh.

Cô sinh con xong, giặt quần áo chính là Chu Trình Ninh làm, tuy rằng đến nay chưa chạm quan quần áo, nhưng cũng từng thấy quần lót của ông chồng cô treo trong sân nhà.

Lúc này thịnh hành là, mới 3 năm, cũ 3 năm, khâu khâu vá vá lại 3 năm, quần lót này của chồng cô đều đã vá bao nhiêu mụn vá rồi? Cô thấy thật sự khó coi, dứt khoát mua mới.

Hiện tại không phải giá cả thống nhất như về sau, lúc này đồ của phái nam chính là đắt hơn so với của phái nữ, tốn nhiều vải dệt chút, quần lót của nam 6 mao tiền 1 cái, của nữ thì 5 mao tiền, mua vớ 2 tệ, quần lót thì xài hết 3 tệ 3 mao tiền.

Chu Trình Ninh về rất mau, Từ Hương Quyên mới vừa tính tiền quần lót xong, thấy trên tay anh không xách gì theo, cũng không hỏi nhiều.

Sau đó cô lại mua 3 hộp xà phòng thơm, mua 2 cái hoa cài đầu*, năm phân tiền 1 cái, lại mua cái bình sữa cho Ngưu Ngưu.

*: từ gốc là đầu hoa, nó có thể kẹp tóc hoặc cài tóc có đính hoa vải, hoặc có thể là dây buộc tóc đính hoa vải, nói chung là – kẹp, băng đô, buộc tóc, gài tóc, có đính hoa vải đều là đầu hoa, nên mình chọn từ hoa cài đầu nhé, vì không rõ cái chị Quyên mua cho bé là kẹp tóc hay là buộc tóc.


Mua bình sữa chính là cắt thịt Từ Hương Quyên, thế mà là 6 tệ một cái bình sữa, cái bình sữa này cũng có hạn sử dụng, không có khả năng dùng quá lâu, nhưng thật là có tác dụng.

Một cái bình sữa đã tiêu tốn đi hơn phân nửa tiền bạc.

Mua mấy thứ này đều liền để cho Chu Trình Ninh xách theo, Từ Hương Quyên đi xem xe đạp.

Hỏi, thì rẻ nhất phải 150 tệ, cần phiếu.

"Quyên, nhà của chúng ta có tiền mua xe ba bánh chứ? Anh muốn xe ba bánh, cái này em với Qua Qua ngồi sẽ tương đối thoải mái, đựng đồ cũng rộng rãi.

" Chu Trình Ninh liếc mắt một cái đã nhìn trúng chiếc xe ba bánh độc nhất kia, cúi người hạ giọng nói bên tai Từ Hương Quyên.

Cái xe ba bánh này chắc cũng là không ai mua, cứ bày mãi ở đây.

Từ Hương Quyên có chút xấu hổ, đạp xe ba bánh phí sức hơn so với xe đạp, hơn nữa hiện tại nào có ai đạp xe ba bánh đi làm, không phải đều là dùng để đưa hàng hoặc là bán đồ à, ánh mắt ông chồng nhà cô thế mà độc đáo như vậy! !
Chẳng qua nói cũng phải, đặt 1 cái băng ghế nhỏ lên thân xe ba bánh, hoặc là trực tiếp ngồi trên thân xe, thế thì thoải mái hơn ngồi trên xe đạp chút.

Từ Hương Quyên lại liền hỏi giá xe ba bánh, cần có phiếu xe đạp, 260 tệ.

Cái giá 260 tệ, Từ Hương Quyên có thể tiếp nhận, chỉ là không thể không nhắc nhở Chu Trình Ninh, lần sau bọn họ lại đến trong thành, chính là lúc phiếu xe đạp đã tới rồi, nếu xe ba bánh bị bán đi rồi, liền mua xe đạp.

Chu Trình Ninh gật đầu nói đã biết.


Buổi sáng mua đồ xong, Từ Hương Quyên liền dẫn theo Chu Trình Ninh đến tiệm cơm tư doanh nhỏ cách tòa lầu bách hóa không xa gọi một tô mì trứng, một tô hoành thánh.

Mì trứng là của Chu Trình Ninh, hoành thánh là của cô.

Sau khi mì với hoành thánh đều lên rồi, Từ Hương Quyên mới mở tay nải cất lương khô ra, chính cô cầm một cái màn thầu đường đỏ, về phần Chu Trình Ninh, lại là cầm bánh bao chay ăn, gắp trứng trên mì cho Từ Hương Quyên.

Từ Hương Quyên cũng không cự tuyệt, ăn trứng xong lại ăn hoành thánh, thi thoảng liền đút Chu Trình Ninh mấy miếng hoành thánh.

Hoành thánh có hơn nửa tô đều vào bụng Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên không ăn mấy miếng, cảm thấy quá tươi rồi, Chu Trình Ninh ăn xong, hai người liền rời khỏi tiệm cơm nhỏ.

"Vẫn là Quyên em nấu ăn ngon.

"
Nếu không phải gần nhất mỗi ngày đều nếm đồ ăn vợ nấu, Chu Trình Ninh cũng sẽ cảm thấy hoành thánh có thịt và mì sợi đầy tô ăn ngon, nhưng hưởng qua đồ vợ nấu, liền cảm thấy những cái đó không ngon.

"Ăn ngon liền ăn nhiều chút, trên người cũng không có được mấy lạng thịt! Cũng đừng ăn no căng, dạ dày chịu không nổi.

"
Từ Hương Quyên cảm thấy nấu ăn cũng phải tuần tự tiệm tiến, trước kia không chút đồ ăn mặn nào, trong bụng không có dầu mỡ, này đây đột nhiên liền đại bổ, không tốt dạ dày.

Cũng thua thiệt trong nhà không có thịt để ăn, dầu mỡ cô cũng sẽ không cho vào miệng chồng con.

Xe khách về trấn trên buổi chiều chỉ có 1 chuyến, 4 giờ chiều về, lúc này mới chưa đến 1 giờ chiều, Từ Hương Quyên đã sớm kế hoạch xong xuôi, ngồi xe khách đi trấn Hồng Sơn rồi lại đi về nhà.

Mỗi một trấn đều có một chiếc xe khách, thời gian xuất phát buổi sáng là nhất trí, thời gian về buổi chiều lại có chút khác nhau.


Xe khách trấn Hồng Sơn là 2 giờ chiều, mùi trên xe thật sự không dễ chịu, hai người liền chậm rì rì hít thở không khí tươi mới rồi lại qua đó.

Người ngồi xe khách trấn Hồng Sơn thật ra lại không nhiều lắm, bởi vì về tương đối sớm, càng nhiều người của trấn Hồng Sơn đều là ngồi xe khách trấn Đức Tảo trễ chút trở về, hai trấn ở liền nhau, đi về cũng chỉ đi nhiều thêm mấy bước.

Có chỗ trống, trở về không cần ngồi trên đùi Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên cũng có thể mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh thổi vào, nên thật là thoải mái không ít.

Đồ đạc mua được đều đặt trong một cái túi quần áo, không lớn, Chu Trình Ninh một tay cầm lấy đặt trên đùi.

Còn Từ Hương Quyên lại là ngắm ngoài cửa sổ, suy nghĩ tung bay, không có nghĩ gì cả, chỉ là chuyện trước đó nghĩ đều bay đi rồi, tâm tình bình tĩnh.

Chu Trình Ninh rối rắm do dự trong chốc lát, vẫn là duỗi tay trái đang rảnh ra, cầm lấy tay phải của Từ Hương Quyên.

Lúc Từ Hương Quyên là một cô nương ở nhà mẹ đẻ đó, việc trong nhà liền chẳng thế nào cần cô làm, trước kia khi kiếm công điểm, tuổi cô không lớn, hơn nữa do ba mẹ với anh chị, việc làm đều là việc thoải mái, không mệt mỏi, gả chồng lo liệu việc nhà, có bầu rồi liền chẳng thế nào làm việc, nhiều nhất là nấu cơm, trên tay không có vết chai gì, tuy không thể nói mềm như bông, nhưng cũng là mềm mại, khác với tay Chu Trình Ninh.

Chu Trình Ninh không phải người đọc sách trời sinh, khi còn nhỏ cũng đã không ngừng làm việc, người đọc sách xuất thân từ anh nông dân, tay tuy thon dài khớp xương rõ ràng, đẹp ghê gớm, nhưng sờ lên lại phủ đầy vết chai dày cui.

Bị nắm tay, Từ Hương Quyên thu hồi suy nghĩ, nhìn lại về phía Chu Trình Ninh, muốn hỏi anh có chuyện gì.

Chỉ thấy ánh mắt Chu Trình Ninh chính phái mà nhìn về phía trước, không có nhìn cô, nhưng đỏ ửng không cạn trên mặt lại bán đứng anh.

Không có việc gì, Từ Hương Quyên cũng không có rút tay ra, tùy ý cho anh nắm, ánh mắt tiếp tục chuyển hướng ra ngoài xe.

.