Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 24: Thân phận của tôi




“A!”

Trong màn đêm, đầu gối của La Vĩnh Liệt khuỵu về phía trước, chân phải bỗng đập xuống đất tạo ra một vết nứt, nền bê tông dưới đầu gối hắn bị vỡ toang.

Lúc này, hắn chỉ cách cảng biển mười mét, chỉ cần đánh mạnh hai phát là có thể rơi xuống biển cuồn cuộn sóng.

Hắn quay đầu lại đau đớn nhìn Lý Thiệu Minh, chân trái không bị thương dùng sức đạp trên mặt đất muốn tiếp tục chạy trốn.

Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn hắn rồi khẽ búng tay một cái, một luồng chân khí màu đen lập tức đánh vào chân trái hắn. La Vĩnh Liệt không khỏi hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể ngã phịch xuống đất.

Hắn biết hôm nay hắn đá phải một tấm sắt. Gặp phải cao thủ thần cấp Lý Thiệu Minh này thì dù thế nào cũng không thể sống sót nổi. Nhưng khát vọng sống sót thôi thúc hắn tiếp tục bò về phía cảng biển, đầu hắn bê bết máu, máu ở hai đầu gối cũng từ từ chảy, hắn cố gắng bò trườn, tạo nên hai vết máu dài.

Lý Thiệu Minh chưa bao giờ cảm thấy đáng thương cho một kẻ độc ác như vậy. Hắn là đạo tặc chuyên giết người cướp của, đã gây ra mười mấy vụ án, có mười mấy mạng người chết dưới tay hắn. Lúc hắn tham của giết người, hại vợ con của người ta, có từng cảm thấy đáng thương cho những người đó không?

“Đồ vô dụng, tôi đã nói rồi, trong vòng ba giây nếu anh chịu đầu hàng thì tôi sẽ tha cho anh toàn mạng. Còn nếu không trước khi anh bị xử bắn thì tôi sẽ phế bỏ đi tay chân của anh khiến anh chết không được yên thân. Đời này Lý Thiệu Minh tôi chưa từng nói khoác, chưa từng nuốt lời, tôi nói muốn phế bỏ tay chân của anh thì chắc chắn sẽ phế bỏ tay chân của anh. Bây giờ tôi ra lệnh cho anh bò trở lại đây, chỉ phế bỏ tay chân anh thôi, không giày vò anh nữa. Nếu anh bò về trước một bước thì đừng trách tôi khiến anh sống không bằng chết”, Lý Thiệu Minh nói.

Lúc này Hàn Phi Phi, Liễu Bân, đội trưởng đội cảnh sát và các sĩ quan cảnh sát đều kinh ngạc vì sự nhẫn tâm của Lý Thiệu Minh. Họ biết thực lực của anh nhưng chỉ cho rằng anh là một thanh niên có võ công cao cường và có tấm lòng nhân hậu, thiện lương. Họ không ngờ tác phong làm việc của anh lại hung ác tàn nhẫn như vậy, không hề nương tay với kẻ thù, thậm chí thủ đoạn hơi tàn nhẫn.

Hiên Tịnh Vũ mở to đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên nhìn anh, đây là người chồng vô dụng mà cô biết sao?

Chỉ thấy đôi mắt lạnh như băng của Lý Thiệu Minh, ánh sáng màu đen chuyển động trong đôi mắt ấy, toàn thân đều được bao quanh bởi khí màu đen nhàn nhạt, anh đứng trong luồng khí màu đen như ma vương vừa bước ra từ địa ngục.

Ánh mắt anh thật đáng sợ, khí thế của anh khiến người ta không khỏi cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Anh chính là cao thủ hàng đầu thế giới, người đứng đầu trong bốn người nắm binh quyền lớn, nếu tính cách anh không mạnh mẽ, ra tay không hung ác tàn nhẫn thì sao có thể uy hiếp được nhiều thế lực ở nước ngoài đến sáu bảy năm, sao có thể trở thành đội trưởng lính đánh thuê chứ? Nãy giờ tâm trạng anh tốt nên chỉ muốn vui đùa một chút thôi, bây giờ chơi đủ rồi thì thấy không cần thiết phải tốn thời gian với tên đệ tử bị Thiếu Lâm bỏ rơi này.

La Vĩnh Liệt mới vừa định bò về cảng biển thì nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, cơ thể hắn bỗng run rẩy. Hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn khóc, kéo theo vết máu trên đất bò trở về phía Lý Thiệu Minh. Hai luồng chân khí màu đen của Lý Thiệu Minh gần như đã sắp làm tàn phế hai chân của hắn. Hắn biết Lý Thiệu Minh nói được làm được, nếu hắn dám bò về phía cảng biển thì Lý Thiệu Minh nhất định sẽ khiến hắn nếm trải cảm giác sống không bằng chết trước khi chết.

Hắn đã giết mười mấy sinh mạng, chắc chắn sẽ phải chết dưới tay cảnh sát. Vậy tội gì phải vùng vẫy để rồi phải chịu nhiều đau đớn trước khi chết.

“Tiền bối, tôi không biết anh là cao thủ thần cấp, là tôi có mắt không tròng”, La Vĩnh Liệt bò từng chút đến trước mặt Lý Thiệu Minh, sắc mặt khó coi ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Minh ngay trước mặt. Nhìn thấy ánh sáng màu đen trong mắt anh, hắn không khỏi nhanh chóng cúi đầu xin lỗi: “Có thế nào tôi cũng không ngờ thành phố cảng biển nhỏ bé này lại có hai cao thủ tông sư và một cao thủ thần cấp. Nếu biết anh là cao thủ thần cấp thì chắc chắn tôi không dám đắc tội”.

“Tôi có một yêu cầu nhỏ, không biết tiền bối có thể tha cho tôi một mạng không, cho tôi một cơ hội làm lại cuộc đời?”

“Thế giới này không có thuốc hối hận”, Lý Thiệu Minh thản nhiên nói.

“Tiền bối, xin hãy tha cho tôi, xin anh hãy tha cho tôi! Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết”, La Vĩnh Liệt bỗng bật khóc, bò dậy quỳ xuống trước mặt Lý Thiệu Minh, liên tục dập đầu khóc lóc van xin: “Tiền bối, tôi sai rồi, tôi không biết thực lực của anh, đắc tội lớn với anh, đắc tội với vợ của anh”.

Hắn vừa khóc vừa tỏ vẻ hối hận nhìn Hiên Tịnh Vũ.

Bị La Vĩnh Liệt nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Hiên Tịnh Vũ khẽ dâng lên cảm giác khó tả.

“Nếu biết người phụ nữ xinh đẹp này là vợ của anh thì có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám đắc tội. Xin anh hãy tha cho tôi một mạng, nếu tiền bối đồng ý tha cho tôi, tôi sẵn lòng lấy hai trăm triệu để quyên tặng. Nếu có thể tôi càng sẵn lòng tôn anh làm thầy, làm trâu làm ngựa cho tiền bối. Tiền bối, tôi tin với võ công tuyệt đỉnh của anh thì anh là một trong mười người đứng đầu ở Hoa Hạ. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe đến tên của anh, chắc là tại anh không giỏi về giao thiệp, không giỏi phát huy thế lực của mình như nhiều đại thần khác nhỉ? Bây giờ anh nhất định rất cần một người dưới quyền, đặc biệt là cần một đàn em trung thành, có năng lực. Với thực lực của tiền bối, chỉ cần anh đồng ý thu nhận tôi thì tôi tin sau này chúng ta sẽ có một đội ngũ giàu mạnh, đạt được mục tiêu vĩ đại”, La Vĩnh Liệt nghiến răng nói.

Nghe La Vĩnh Liệt nói vậy, Hàn Phi Phi, Liễu Bân và các sĩ quan cảnh sát đều nhìn Lý Thiệu Minh, Hiên Tịnh Vũ siết chặt mép áo, không biết đang nghĩ gì.

Trước đây Lý Thiệu Minh thiếu tiền, anh phải dựa vào mối quan hệ cá nhân của Hàn Phi Phi mới có thể tiến vào giới nhà giàu của thành phố. Anh kiếm được một trăm chín mươi triệu từ những người giàu này, nhưng cũng tốn không ít cực khổ, mà anh còn phải trả ân huệ cho mấy người đó. Bây giờ anh đánh bại La Vĩnh Liệt, nhưng để sống sót, hắn không tiếc lấy ra hết số tiền tích góp của mình, trong thoáng chốc anh lại có thể nhận được thêm hai trăm triệu.

Liệu anh có nhận hai trăm triệu này của La Vĩnh Liệt không?

Thấy La Vĩnh Liệt cầm tấm thẻ đen nước ngoài, Lý Thiệu Minh không khỏi khẽ nheo mắt. Anh muốn quay lại nước ngoài báo thù, nhưng một trăm chín mươi triệu hiện có vẫn chưa đủ. Gân cốt của La Vĩnh Liệt này cũng không tệ, dù bị trúng hai luồng chân khí của anh nhưng đầu gối của hắn vẫn không bị tàn phế. Hơn nữa người này rất thông minh, võ công vượt xa các cao thủ cùng cấp, gần như sắp đột phá cảnh giới cao thủ tông sư cấp cao. Nếu thu nhận hắn thì chắc chắn là một dũng tướng.

Trước đây, anh bị đánh bại ở nước ngoài là vì không có những trợ thủ trung thành đắc lực dưới quyền, anh cô độc tự kiêu. Khi bị nhiều thế lực dồn vào ngõ cụt, anh chẳng có lấy một người bạn đứng ra giúp đỡ.

Anh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, anh nghĩ một lúc sau đó cầm thẻ đen ở nước ngoài của La Vĩnh Liệt lên xem.

“Cảm ơn tiền bối rộng lượng tha mạng, hậu bối nguyện tôn tiền bối làm thầy, cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, mãi trung thành với tiền bối”, La Vĩnh Liệt vui mừng khôn xiết.

“Ai nói tôi tha cho anh? Tôi đã nói rồi, Lý Thiệu Minh tôi cả đời này chưa bao giờ nuốt lời, tôi nói phải bắt được anh thì chắc chắn phải bắt anh”, Lý Thiệu Minh nói.

“Vậy anh?”, sắc mặt La Vĩnh Liệt trở nên khó coi.

“Anh sắp chết rồi, tấm thẻ đen ở nước ngoài này không thể lãng phí, tôi thay mặt anh quyên góp cho quỹ từ thiện”, Lý Thiệu Minh khẽ cười, nhẹ nhàng ném thẻ đen trong tay đi, tấm thẻ rơi xuống trước mặt Hàn Phi Phi: “Nhìn cái gì? Anh giết nhiều người như vậy, cướp của bao nhiêu người giàu, tôi tích chút đức hộ anh để kiếp sau anh được đầu thai vào nơi tốt hơn được không? Dù anh không đưa thẻ đen này cho tôi thì lát nữa tôi cũng sẽ lục soát người anh thôi. Mỗi khi đánh bại được một đối thủ, tôi phải tịch thu nhà của người đó, thói quen nhiều năm của tôi mà thôi, đây cũng là một trong những cách kiếm tiền khi tôi làm lính đánh thuê”.

Lý Thiệu Minh rít một hơi điếu thuốc trong tay.

“Tiền bối, vậy thực lực của tôi?”, sắc mặt La Vĩnh Liệt vô cùng khó coi.

“Thực lực của anh không tệ, nhưng tôi vẫn không vừa mắt. Tôi quả thực cần một trợ thủ, nhưng cấp tông sư quá thấp, tôi cần một trợ thủ thần cấp”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.

“Như vậy à…”, La Vĩnh Liệt tuyệt vọng quỳ xuống trước mặt Lý Thiệu Minh, cúi thấp đầu: “Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi không khách khí”.

Đột nhiên một luồng khí độc bay ra từ đằng sau La Vĩnh Liệt.

Lý Thiệu Minh chỉ cười lạnh lùng xua tay, xua đi làn khói độc đang bay đến.

Thế nhưng ngay lúc này, một cây đao sắc bén theo làn khói độc phóng nhanh đến. Sắc mặt Lý Thiệu Minh khẽ thay đổi, cơ thể nghiêng qua một bên: “Là chiêu giấu vũ khí của nhà họ Đường ở Tây Xuyên sao?”

“Khốn kiếp, dù anh có chút kiến thức nhưng tôi vẫn có thứ lợi hại hơn”, ánh mắt La Vĩnh Liệt trở nên hung ác, hắn lấy một con dao găm bằng vàng ra rồi phóng về phía anh.

“Cút”, Lý Thiệu Minh đá một cú, La Vĩnh Liệt lập tức bay ra ngoài.

Cạch, con dao găm bằng vàng trong tay La Vĩnh Liệt rơi xuống nền bê tông.

Nhưng vẫn chậm một chút, vũ khí được cất giấu của La Vĩnh Liệt xoẹt qua làm rách áo của anh, ngọc bội trên cổ anh rơi xuống đất.

Lý Thiệu Minh giơ tay ra nắm chặt lấy ngọc bội.

“Tiền bối, anh là gì của ông cụ Lục Kim Đan, gia chủ của nhà họ Lục, gia tộc Đan Sư?”, dù Lý Thiệu Minh nắm chặt ngọc bội nhưng La Vĩnh Liệt vẫn mơ hồ thấy được một chữ Lục. Hắn nhìn miếng ngọc bội chằm chằm, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc đến khó tả.

“Anh không có tư cách biết chuyện này”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày, cất miếng ngọc bội trong tay, rồi từng bước đi về phía hắn.

“La Vĩnh Liệt tao tung hoành ở giang hồ mười năm, không muốn chết trong tay một tên vô danh tiểu tốt. Mày có võ công cao cường, hẳn là có lai lịch khá lớn, nếu không biết thân phận của mày, tao chết không cam tâm, tao chết không nhắm mắt”, La Vĩnh Liệt hét lên.

“Tôi nói ra rồi thì anh có thể chết nhắm mắt được sao?”, Lý Thiệu Minh cười.

“Đúng”, La Vĩnh Liệt gật mạnh một cái.

“Anh sắp chết rồi nên tôi nói cho anh biết cũng không phải không thể, dù sao tôi cũng sắp quay về nhà rồi. Lục Kim Đan - gia chủ của nhà họ Lục thuộc gia tộc Đan Sư là ông ngoại của tôi”, Lý Thiệu Minh bình thản nói.

“Cái gì?”, nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, con ngươi La Vĩnh Liệt co rút thành một điểm đen…