Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 43: Tôi là trai bao




Theo Hiên Tịnh Vũ, người chồng cùng cô lớn lên từ nhỏ khá xấu tính. Mặc dù trước đây háo sắc hèn hạ, nhưng anh ta chỉ nghĩ chứ không dám làm. Bây giờ anh ta có võ công tuyệt thế, có tiền trong tay nên bắt đầu học cách làm quen với các cô gái.

Cô quan sát Lý Tích Đồng, dáng vẻ của Lý Tích Đồng thuộc tầng lớp trung bình, cả người mặc quần áo thời thượng, mặc dù khí chất không bằng những tiểu thư nhà giàu, nhưng lại trẻ trung, làn da trắng nõn nà, khoảng hai mươi tuổi, tràn đầy sức sống.

Ha ha, đồ cặn bã.

Thấy ánh mắt Hiên Tịnh Vũ nhìn Lý Thiệu Minh với thái độ thù địch, Hàn Phi Phi vội vàng gỡ tay Hiên Tịnh Vũ nói: “Tiểu Vũ, cậu hiểu lầm rồi. Sư phụ mình mới từ nước ngoài về, quen mỗi cậu, mình và những người bên cạnh chúng ta, anh ấy có lẽ không quen biết cô gái khác. Cô gái đó tuyệt đối không có mối quan hệ như cậu nghĩ đâu, chỉ là bạn của bạn anh ấy thôi”.

“Cậu đừng nghe Lý Phong nói nhảm, vốn dĩ anh ta không về nước gì cả, quả thật anh ta đã ra nước ngoài, muốn rời xa gia đình ra ngoài lập nghiệp, nhưng anh ta đã rơi xuống biển khi đang ngồi trên thuyền, bị trôi dạt về đây. Do đó anh ta mới trở thành bộ dạng như bây giờ, là anh ta được cao nhân giúp đỡ, học được võ công tuyệt thế, anh ta là người cùng lớn lên từ nhỏ với mình, sao mình không nhận ra anh ta? Cho dù anh ta có hóa thành tro thì mình cũng không nhận nhầm người đâu, nếu anh ta không phải Lý Phong thì sao có thể quen biết người bạn cũ Heo Rừng chứ?”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nói.

“Cậu quen biết người bạn bên cạnh anh ấy sao?”, Hàn Phi Phi ngạc nhiên.

“Bố Lý Phong mất sớm, từ nhỏ đến lớn, anh ta và mẹ anh ta vẫn do bố mình chăm sóc. Trước đây khi bố đi qua thăm nhà anh ta, mình nhìn thấy Lý Phong và Heo Rừng ở cùng nhau. Ha ha, lúc anh ta ở cùng mình, còn cậy thế có người bạn Heo Rừng này dọa dẫm mình, nói rằng người bạn anh ta quen biết dân xã hội đen”, Hiên Tịnh Vũ cười khẩy.

“Tiểu Vũ, cậu có chắc chắn cậu rất hiểu chồng cậu? Cậu thật sự chắc chắn anh ấy chính là chồng cậu Lý Phong ư?”, Hàn Phi Phi và Liễu Bân nhìn nhau, dè dặt hỏi.

“Mình rất chắc chắn”, Hiên Tịnh Vũ chắc như đinh đóng cột.

Hàn Phi Phi lại nhìn Liễu Bân, nét mặt khẽ thay đổi.

Cô ấy là cô gái không biết giữ bí mật, lúc này trong lòng rất khó chịu, muốn nói chân tướng cho bạn mình biết.

Nhưng nếu nói cho Hiên Tịnh Vũ biết sự thật, Hiên Tịnh Vũ biết chồng cô không phải là Lý Phong, có lẽ sẽ không đối xử với anh ấy như bây giờ? Lý Thiệu Minh đã đóng tốt vai của Lý Phong, để anh thay Lý Phong, chắc chắn anh có thể khiến Hiên Tịnh Vũ hạnh phúc, cô ấy không thể vạch trần vai diễn vất vả của Lý Thiệu Minh.

Phía bên kia, Lý Thiệu Minh không nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ, lúc anh đi vào ánh mắt không hề nhìn đi chỗ khác, anh, Heo Rừng, Lý Tích Đồng và Doãn Thành ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Heo Rừng sẽ mời bữa này nên cố ý nói rất lớn, anh ta gọi một phần tôm hùm đất xào cay và vài món ăn nhẹ, nở cười bỉ ổi nhìn Lý Thiệu Minh nói: “Tiểu Phong, tôi đủ thành ý chưa? Tôi còn không có đối tượng, mà còn giới thiệu một cô gái đẹp thế này cho cậu làm quen, mặc dù nhà của Tiểu Đồng không thể sánh với đám con cháu nhà giàu kia, nhưng chắc chắn có thực lực, đợi võ đường của chúng ta lớn mạnh, cậu nói với bố Tiểu Đồng một tiếng, đầu tư vài trăm nghìn tệ cho cậu cũng không thành vấn đề”.

“Bố cô ấy còn có thể mua xe cho cậu, mua luôn chiếc Highlander”.

“Cảm ơn ý tốt của anh!”, Lý Thiệu Minh bất lực với người bạn Heo Rừng này, chăm chú nhìn anh ta, nói từng câu từng chữ.

Lý Tích Đồng đắc ý ngồi bên cạnh Lý Thiệu Minh, cô ta thích cảm giác được Heo Rừng tâng bốc, bổn tiểu thư là người có tiền.

Phía bên này, Hiên Tịnh Vũ hít một hơi thật sâu, sắc mặt của Hàn Phi Phi và Liễu Bân thay đổi, cô ấy nhanh chóng nhỏ tiếng giải thích với Hiên Tịnh Vũ: “Không phải như cậu nghĩ đâu”.

“Cứ nghe bọn họ tiếp tục nói đã”, gương mặt Hiên Tịnh Vũ lạnh như băng.

“Tiểu Phong, hai người đã là người yêu thì cậu nắm tay cô ấy đi? Cái đồ rác rưởi nhà cậu, trước đây lúc ở cùng tôi, vẫn thường nói những lời lẽ tục tĩu về mấy cô gái, nói cô này chân dài, cô kia ngực bự, còn nói có thể sờ mó tí thì tốt. Sao thế, dám nói như vậy, mà bây giờ có đối tượng rồi lại không dám tranh thủ sao?”, Heo Rừng cố ý nói to, chỉ sợ người trong nhà hàng nghe không thấy.

“Lý Phong, thì ra anh là loại người này?”, Lý Tích Đồng kinh ngạc.

Trước đây, quả thật Lý Phong đã từng nói với Heo Rừng như vậy. Lý Thiệu Minh mới quen biết Heo Rừng, sao anh có cơ hội nói nhiều vậy chứ. Hơn nữa mặc dù anh hơi hèn hạ, nhưng chỉ hèn hạ với Hiên Tịnh Vũ. Anh cũng không còn trẻ, vừa khéo có duyên với Hiên Tịnh Vũ, dần dần nảy sinh hứng thú với cô ấy. Nếu anh thật sự hèn hạ bỉ ổi, anh không biết đã hưởng thụ bao nhiêu cô gái nhà quyền quý lúc ở nước ngoài.

Ngược lại ánh mắt khinh bỉ của Lý Tích Đồng nhìn anh, khiến anh nảy ta một chủ ý.

Thật ra anh là một người đàn ông lương thiện, lúc ở nước ngoài vì sinh tồn nên mới trở nên hung bạo mưu mô. Mặc dù anh không có hứng thú với Lý Tích Đồng ngồi bên cạnh, nhưng cũng không ngại ngùng từ chối thẳng, cô ta còn trẻ, anh không muốn làm tổn thương lòng tự tôn của cô ta. Anh rút ra một điếu Hoàng Quả Thụ, cố ý lộ ra biểu cảm hèn hạ: “Heo Rừng, anh nói đúng, lúc trước tôi chưa có đối tượng, nhìn mấy cô gái trẻ đẹp trên đường, vẫn tưởng tượng được sờ vào đôi chân đẹp của bọn họ. Bây giờ có đối tượng rồi, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này, phải tận dụng nó”.

Nói xong, anh nhìn Lý Tích Đồng bên cạnh, ánh mắt thô tục khó tả: “Cưng à, cho anh sờ khuôn mặt nhỏ của em nhé?”

Vừa nói, anh vừa đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Lý Tích Đồng.

Lý Tích Đồng chưa từng có bạn trai, cô ta chỉ mới đến đuổi trưởng thành, muốn tìm một người bạn trai giống trong truyện cổ tích, trải qua thời gian yêu đương lãng mạn, được bạn trai cầu hôn ở nước ngoài, cuối cùng bước vào lễ đường kết hôn với người mình yêu. Vì vậy cô ta mới cho Lý Thiệu Minh một cơ hội, cảm thấy Lý Tiệu Minh cũng có chút bản lĩnh, nếu quen với Lý Thiệu Minh, năng lực này của anh có thể trợ giúp cho nhà họ Lý. Cô ta cảm thấy mình giống như một tiểu thư nhà giàu, bán mình vì cuộc hôn nhân chính trị, vì gia tộc mới nương thân ở bên Lý Thiệu Minh.

Bây giờ Lý Thiệu Minh lộ ra bộ dạng hèn hạ, đột nhiên cô ta không chịu nổi, khó chịu không thể tả. Cô ta hét lên một tiếng, sau khi nhận ra mình thất lễ, lại nhỏ giọng từ chối Lý Thiệu Minh: “Tiểu Phong, anh đừng làm bậy, chúng ta mới ở bên nhau ngày đầu tiên, không nên tùy tiện như vậy”.

“Sao có thể xem là tùy tiện? Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh là bạn trai em, anh sờ mặt em không phải rất bình thường sao? Tay và chân nữa, đợi lát nữa không có ai rồi nói, hai chúng ta không phải đang tìm kiếm đối tượng sao?”, Lý Thiệu Minh cười quái gở.

“Lý Phong, anh đừng làm bậy, nhiều người…”, trong lòng Lý Tích Đồng nghĩ dù sao mình cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, rất chú ý đến hình tượng của bản thân trước mọi người nên từ chối Lý Thiệu Minh mạnh mẽ, ngại ngùng đến phát cáu.

“Cục cưng, nhanh lên, hôn một cái”, Lý Thiệu Minh thẳng thắn ôm Lý Tích Đồng.

“Tiểu Vũ, không như cậu nhìn thấy đâu, người này không phải sư phụ mình, sư phụ mình không thể là loại người này, anh ấy rất đứng đắn”, sắc mặt Hàn Phi Phi và Liễu Bân trắng bệch, cô ấy liên tục giải thích với Hiên Tịnh Vũ.

“Anh ta là loại người này”, ánh mắt Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng, trên người tỏa ra luồng khí lạnh toát.

Tính cách của cô thanh cao, lúc này vô cùng tức giận, như thể nhiệt độ trong nhà hàng vừa giảm đi mấy độ.

Lý Phong không phải loại người này? Cô ấy cười khẩy, mặc dù Hàn Phi Phi là đồ đệ của anh ta, nhưng không phải vợ của anh ta, cậu ấy làm sao có cơ hội nhìn thấy bộ dạng hèn hạ của Lý Thiệu Minh lúc ở trong phòng.

Những lời Lý Thiệu Minh vừa nói, cũng giống như những gì anh ta từng cầu xin cô làm chuyện ấy lúc ở nhà.

Quá bỉ ổi…

Lý Thiệu Minh hoàn toàn không biết sự tồn tại của Hiên Tịnh Vũ và Hàn Phi Phi, chỉ có thể nói thành phố này rất nhỏ, trong thành phố có nhà hàng nào ngon, mọi người đều muốn đến đó.

Anh dọa Lý Tích Đồng sợ đến tái mặt, chắc sau khi về nhà sẽ gọi điện chia tay với anh. Thế này mới khiến anh mãn nguyện, giả vờ chơi đủ rồi mới buông Lý Tích Đồng ra.

“Có đối tượng mà không được vui đùa vui vẻ thì còn có ý nghĩa gì chứ?”

Doãn Thành ở đối diện nhìn chằm chằm vào anh, hận không thể giết chết anh, nhưng dè chừng vì anh là cao thủ võ lâm, nên chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.

Lúc này, nhân viên dần dần đưa thức ăn mà Heo Rừng gọi lên, Heo Rừng đê tiện quen rồi, anh ta nhìn Lý Thiệu Minh hèn hạ như vậy cũng không ngăn cản, chỉ cho rằng Lý Thiệu Minh lớn rồi, cuối cùng hiểu rõ cách tiếp cận các cô gái. Chắc có thể nắm chắc Lý Tích Đồng trong mấy ngày nữa, ngưỡng mộ quá.

Vừa định ăn tôm hùm đất, điện thoại của Lý Thiệu Minh reo. Nhìn vào số người gọi là cô em vợ Thẩm Hân của anh.

Anh vừa nhớ ra hôm qua cô em vợ Thẩm Hân nói muốn tặng anh một chiếc xe, chắc lúc này gọi đến để nhắc chuyện này.

“Ai vậy?”, bạn của Lý Phong thật sự không nhiều, Heo Rừng nhìn thấy điện thoại reo của Lý Thiệu Minh, ánh mắt hơi tò mò.

“Ừ, gần đây quen biết một cô gái, rất giàu, cũng khá tương xứng với tôi như Tiểu Đồng, muốn tặng xe sang cho tôi”, Lý Thiệu Minh bỉ ổi nói.

“Khoác lác”, Heo Rừng nói.

“Tôi khoác lác ư? Anh nghe nhé!”, Lý Thiệu Minh nghe điện thoại, mở loa trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Người đẹp cục cưng của anh, có phải em muốn tặng xe cho anh không?”

“Đúng vậy, anh đang ở đâu?”, bên kia Thẩm Hân cảm thấy hơi khó hiểu, tự hỏi tại sao anh rể lại đột nhiên nói vậy.

“Trong thành phố, ở nhà hàng có món tôm hùm đất xào cay ngon nhất, vậy em muốn tặng anh xe gì? Không phải xe trên hai triệu thì anh không cần đâu đấy”, Lý Thiệu Minh lớn tiếng nói.

“Cục cưng, một chiếc Maybach giá ba triệu hai được không?”, Thẩm Hân cười, cũng nũng nịu trêu chọc anh.

Một tiếng ‘cạch’ vang lên, ly nước trong tay của Hiên Tịnh Vũ vỡ vụn...