Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 239




 

Nghe vậy, Giang Ninh Phiến ủ rũ cụp mắt xuống. Đúng vậy, Hạng Chí Viễn đã phong tỏa toàn bộ tiểu khu, cứ phải chơi cái trò mèo vờn chuột này, cô làm sao có thể trốn thoát được. Nếu kiên quyết xông ra, dựa vào mỗi mình cố, phá vòng vây thì thực sự gần như là điều không thể.

“Nếu lúc đó không mua căn hộ ở trên tầng cao nhất thì tốt rồi.” Giang Ninh Phiến liếc nhìn vết thương trên lưng anh ta, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Giống loại nhà xây kiểu Tây như biệt thự của họ Giang có một căn hầm bí mật thì sẽ rất dễ chạy trốn. Nhưng đây là tầng trên cùng… Muốn trốn, cũng không thể được!

An Vũ Dương gắng gượng chống người ngồi dậy trên đống quần áo của cô, trầm ngâm nhìn về phía trước, đưa tay lên chùi chùi mép môi. Vết máu trên khóe miệng chưa lau sạch bị loang ra thành một mảng lớn, làm cho nửa khuôn mặt của anh ta hơi ửng đỏ và khiến người khác nhìn thấy sẽ phát hoảng.

Giang Ninh Phiến cầm khăn giấy đang chuẩn bị đưa cho anh ta, đột nhiên giọng nói cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh nhạt của An Vũ Dương vang lên bên tai cô: “Tôi nghe có người nói rằng thích ngắm phong cảnh trên tầng cao nhất.”

“..” Giang Ninh Phiến thoáng ngẩn ngơ.

“Tôi không biết phong cảnh kia trông như thế nào, nhưng chắc hẳn là đẹp lắm.” An Vũ Dương hờ hững cong khóe môi nở nụ cười, hai mắt yên lặng nhìn về một nơi nào đó ở bên ngoài.

Giang Ninh Phiến siết chặt khăn giấy trong tay, mu bàn tay trở nên trắng nhợt.

Anh ta vẫn còn nhớ sở thích của cô sao? Ấy thế mà cô cứ tưởng anh ta chỉ nhớ mỗi nhiệm vụ thôi.

“Đưa anh khăn giấy này.” Giang Nhất Phiến đưa khăn giấy cho anh ta: “Mặt của anh lau chưa sạch.”

“Cảm ơn.” An Vũ Dương lấy khăn giấy lau mặt, nhưng vẫn không lau đúng chỗ, nên vết máu đỏ tươi càng ngày càng loang rộng ra hơn.

Giang Ninh Phiến thấy không ổn, cầm lấy khăn giấy lau đi vệt đỏ chướng mắt trên mặt anh ta, máu trên khăn giấy càng ngày càng đậm, kẻ khác nhìn rồi sẽ không đành lòng. Tay cô

run run.

An Vũ Dương sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi, lộ ra một đường vòng cung không cong lắm: “Xem ra tôi đã dùng vết thương của mình đổi được sự mềm lòng của cô.”

Đổi được sự mềm lòng của cô ư? Anh ta để tâm như vậy sao?

Giang Ninh Phiến lau sạch sẽ khuôn mặt tuấn tú của anh ta hỏi: “Sao anh lại ở đây? Vừa rồi sao lại không khai ra tôi?”

Anh ta biết cô không còn nơi nào để trốn, cô chỉ có thể trốn trong căn phòng tối này. Anh ta rõ ràng đã có thể phản bội cô…

“Tôi đã nói sẽ cho cô một tuần để suy xét, đương nhiên phải cho cô một tuần rồi” An Vũ Dương nghiêm túc trả lời.

Giang Ninh Phiến lập tức nắm chặt khăn giấy ướt, ngập ngừng vài phút mới tiêu hóa hết những gì anh ta vừa nói.

“Cho nên vừa nãy anh là đang sử dụng khổ nhục kế sao? Anh tưởng anh bị đánh đập tàn nhẫn một chút, thì tôi sẽ cam lòng tình nguyện tiếp tục thực hiện loại nhiệm vụ đổi chác thân thể này vì anh sao?” Cô cười khẩy, mỉa mai nói.

“Cô biết tôi không có ý đó mà.” An Vũ Dương ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt có chút đau đớn, đưa tay lên VỖ VỖ vào bả vai của mình.

“Sau một tuần, sau một tuần nữa sẽ tống tôi về lại cho Hạng Chí Viễn nhỉ? Giang Ninh Phiến cảm thấy cực kỳ nực cười: “Thế vừa nãy anh có thể tống tôi đi luôn, cần gì phải cố chịu khổ sở như vậy.”

“Một tuần sao?”

An Vũ Dương lẩm bẩm mấy chữ này: “Hạng Chí Viễn nhất định sẽ không để cho tôi sống sót được một tuần.”

Giang Ninh Phiến im lặng. Đúng vậy, làm sao Hạng Chí Viễn có thể để cho An Vũ Dương sống một tuần, nếu An Vũ Dương chết rồi, thì không cần phải thương lượng bất cứ nhiệm vụ nào nữa.

“Nếu tôi chết rồi, đợi Hạng Chí Viễn rút khỏi thì cô hãy rời đi nhé” An Vũ Dương đột nhiên nghiêm giọng nói: “Tôi đã sắp xếp người đưa cô ra nước ngoài.”

“Anh đang bàn giao việc hậu sự đấy à”? Giang Ninh Phiến thật sự không hiểu được An Vũ Dương.

Đến nước này mà anh ta còn ngoan cố dùng khổ nhục kế à? Rõ ràng yêu cầu cô phải hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại cứ khư khư giữ lấy lời hứa hẹn một tuần, thà chết chứ không khai ra cô sao? Rốt cuộc là anh ta đang suy tính điều gì?

“Ninh Phiển.” An Vũ Dương đau nhức lại nằm sấp trên mặt đất, tẩm áo len trên lưng càng ngày càng nhuốm một màu đỏ chói lóa: “Đưa tôi ra ngoài.”

Một khi đàn em của Hạng Chí Viễn quay lại và phát hiện anh ta đã biến mất, họ chắc chắn sẽ biết ở đây có phòng tối bí mật.

“Anh vội vã đi đầu thai vậy à?” Giang Ninh Phiến không hiểu anh ta, chính xác hơn là cô luôn luôn không hiểu được anh ta.

Giang Ninh Phiến đẩy cửa căn phòng tối, sau đó khẽ khàng bước đến bên cửa sổ sát sàn, từ trên tầng cao nhất nhìn xuống, chỉ thấy trong tiểu khu Lục Đảo chi chít toàn là người với người, ai nấy đều mặc trang phục giống nhau, đồng nghìn nghịt như một bầy kiến lít nhít.