Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo

Chương 11: Tôi là Hoắc Lôi Đình




Hai nữ sinh chê cười nói, “Chỉ dựa vào dáng vẻ kia, nhảy thoát y cũng không có người nhìn.”

“Ném lên giường người khác cũng sẽ bị đá xuống!”

“Ha ha ha…”

Không phải lần đầu tiên Hạ Bạch bị khi dễ như vậy, cô cũng đã quen.

Cô chậm rãi bò dậy, cười lạnh lùng.

Nếu để cho cha nhìn thấy, viên ngọc quý trên tay ông ta lại mở miệng ngậm miệng đều bỉ ổi như thế, nhất định sẽ tức chết.

Khóe miệng Hoắc Lôi Đình lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, cô bé này có cá tính thật mạnh, có chút thú vị.

Mở cửa, xuống xe…

Hạ Bạch đang chậm rãi đi về phía trước, một giây kế tiếp, một bàn tay to bưng kín miệng của mình.

Hương vị ngọt ngào chui vào lỗ mũi, trong đầu nhất thời choáng váng.

Cô quẩy người một cái, ngay cả âm thanh cũng không thoát ra được, cứ như vậy trực tiếp hôn mê bất tỉnh…

Chiếc xe sang trọng nhanh chóng rời khỏi khu phố phồn hoa náo nhiệt, cũng không biết mới vừa rồi xảy ra chuyện gì…

Khi Hạ Bạch tỉnh lại, nghe được từng trận tiếng nước chảy.

Trước mắt là một cảnh tượng xa hoa đến khiến cho người khác chắc lưỡi hít hà.

Phòng ngủ lớn như vậy, lắp đặt thiết bị vô cùng lộng lẫy, có thể so với hoàng cung.

Mà cô đang mặc một chiếc váy lụa màu hồng cơ hồ trong suốt, bộ ngực xinh đẹp được bọc bởi áo lót ren màu đen.

Dưới thân cũng là quần lót màu lụa đen, vô cùng khêu gợi!

Thiếu chút nữa cô ngất đi, tại sao…. Mình bị tóm tới nơi xa lạ này, ăn mặc như vậy!?

Bên tai tiếng nước chảy ngưng lại, cửa phòng vệ sinh mở ra.

Hoắc Lôi Đình chỉ bọc một cái khăn tắm màu trắng ngang hông, trên người trần truồng đi ra.

Sau khi tắm xong, nước còn treo trên dáng người to lớn của anh, dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo, con ngươi anh đang chăm chú nhìn cô.

“Tại sao lại là anh!?” Hạ Bạch cảm thấy choáng váng, kéo chăn qua bên cạnh, đắp lên người của mình, “Rốt cuộc anh là ai!?”

Anh không trả lời, nắm lên một bó dây màu đỏ trên bàn, ném ở trước mặt cô.

Cô nhìn bó dây, đầu óc cứng lại.

Hoảng sợ kêu lên, “Là anh!?”

Chính là tên ác ma này, tối hôm qua ác ma này khi dễ cô!

Nhưng không phải anh đã ném mình rồi sao? Tại sao lại tìm tới cửa một lần nữa?

Anh thong thả bước đến trước mặt cô, một tay chống giường đưa đến gần cô.

“Quên tự giới thiệu mình, tôi tên là Hoắc Lôi Đình.” Anh nói.

Trong đầu Hạ Bạch nổ tung. Hoắc Lôi Đình?

Chính là cấp trên lãnh đạo trực tiếp của cha, toàn bộ tập đoàn Á Châu cũng bị Hoắc Lôi Đình anh đùa bỡn trong tay?

Trước kia cô nghe cha nói qua, người đàn ông này, nói anh tuyệt tình tàn nhẫn, tuyệt đối không cho phép phản bội và không nghe lời.

Càng không có thứ gì mà anh không chiếm được.

Chỉ cần anh muốn, bất kể là thủ đoạn nào cũng sẽ lấy cho được.

Những kẻ nổi tiếng liều mạng muốn làm ăn với anh, những cô con gái nhà giàu cũng đều liều mạng muốn leo lên giường anh.

Không ngờ, người ở trước mặt mình lại có thể là anh!

Cô bi thương ý thức được mình xong rồi, tại sao… bị anh nhìn trúng? Hàng này thích vị thành niên?

Hoắc Lôi Đình hơi chăm chọc cười lạnh, quả nhiên, cô và những cô gái kia không khác nhau.

Một giây trước còn giả bộ làm nũng phản kháng, vừa nghe đến tên của anh liền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn anh.

Từ ngơ ngác, biến thành si ngốc, sau đó ỡm ờ thuận theo.

Cuối cùng, giống như gái bao, dang chân xin anh tiến vào.

Đã như vậy, anh cũng không cần nhiều lời nữa.

Anh lại dán tới, muốn đè cô xuống giường.

Vậy mà Hạ Bạch chợt lui về phía sau, vừa lui, một chân đá vào trên lồng ngực của anh, mắt đầy lửa giận, “Cút ngay!”

Khẽ sững sốt một giây, anh nghiền ngẫm nhìn cô. “Muốn nổi bật?”