Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 25: Anh uy hiếp tôi?




Editor: Trà sữa trà xanh

Đợi chút, cuốn sách này là của anh sao?

Cúi người lười nhác cầm lấy cuốn sách liếc bìa mặt, trên đó viết vài chữ to sáng ngời: ( Huấn luyện tổng giám đốc sói tính ), bên cạnh còn phối hợp tranh minh hoạ tinh xảo, một nam một nữ, hình ảnh duy mỹ, cùng tên sách mười phần cầm thú thoạt nhìn có chút không hợp, anh d.d.l.q.d cho rằng, tên như vậy cần phải đi với một bức xuân cung đồ, nhà xuất bản hẳn là cũng muốn làm như vậy, bất quá xét thấy gần đây cường độ chống mại dâm không ngừng gia tăng, mới bất đắc dĩ chọn một bộ cực kỳ tư tưởng thiếu nữ để minh hoạ.

Rất rõ ràng, đây là một bộ tiểu thuyết ngôn tình rất bình thường trên thị trường.

Cho tới bây giờ Tống Mạc không có đọc qua loại lời lẽ phóng đại này, sách hết sức ngu ngốc, cuốn sách này, coi như là dùng đầu ngón chân, cũng không khó đoán nhất định là cái loại người ngực to không có não như Tần Ngu mới đọc.

Về phần tại sao sách của cô lại xuất hiện ở trong nhà của anh, ước chừng là lúc rời đi vội vàng lần trước, bị anh tiện tay ném d.d.l.q.d vào rương hành lý mang về.

Không ngoài dự liệu giật giật khóe miệng, kẹp ảnh chụp trở về trong sách, tiện tay đặt sách ở trên ngăn tủ, dập tắt đoạn thuốc lá còn dư trong gạt tàn thuốc.

Bưng lên ly nước ấm trong tay nhấp một miếng, ngửa mặt xoay người, có chút tinh thần khốn đốn đóng lại con ngươi đen.

――――――――――

Di động đặt ở đầu tủ đột nhiên vang lên, ở trong không gian yên tĩnh, có chút đột ngột.

Lê Nhược đang nhìn chằm chằm trần nhà xuất thần hơi trật đầu một chút, hiển nhiên là bị tiếng chuông làm sợ hết hồn.

Không nhìn màn hình điện thoại di động, lấy di động d.d.l.q.d qua tiện tay kết nối đứng lên.

"Có rảnh không?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nam quen thuộc làm cho cô trong nháy mắt thanh tỉnh, mãnh kinh, siết chặt chăn mền trên cao vụt ngồi dậy, ngón tay sít sao siết chặt chăn mền, ánh sáng mờ tối hé ra khuôn mặt nhất thời trắng bệch.

Dùng sức cắn môi dưới, trên cánh môi lập tức hiện ra rõ ràng dấu răng, trong không gian yên tĩnh, giống như có thể nghe được âm thanh hai hàm răng va vào nhau, một hồi lâu, lạnh lùng phun ra một câu, "Không rảnh!"

"Xuống đây đi, anh đang ở dưới lầu nhà em."

"Anh nằm mơ, tôi sẽ không gặp anh!"

"Nhược Nhược, em phải bức anh như vậy sao?" Giọng nam nghe có vài phần chìm đắm, lại có vài phần bất đắc dĩ.

"Thẩm Ngạn, là anh ép tôi bức anh!" Ngực Lê Nhược phập phồng kịch liệt, trong không gian bờ vai ức chế không ngừng run rẩy.

Đầu kia điện thoại có chút trầm mặc ngắn ngủi.

"Đi ra gặp anh, nếu như em không muốn ảnh chụp thân mật của mình ngày mai xuất hiện ở trang đầu mỗi tờ báo."

Chốc lát sau, giọng nam lạnh nhạt cách điện thoại truyền đến.

Giọng nói không nặng không nhẹ, lại làm cho đối phương áp bức.

Cường độ trên tay Lê Nhược đột nhiên gia tăng, tựa hồ muốn xé nát chăn mền trong tay, đáy mắt lóe qua d.d.l.q.d một đạo bén nhọn, "Anh uy hiếp tôi?"

Đáp lại cô, chỉ có âm thanh đô đô máy móc trong điện thoại, Thẩm Ngạn đã cúp điện thoại.

Lê Nhược hét lớn một tiếng, hung hăng ném điện thoại di động văng ra ngoài, thân máy bay nện vào vách tường, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy ra, bã vụn màu đen rơi đầy đất, tựa như lòng của cô lúc này.

Ngồi ở trên giường thở phì phò từng ngụm từng ngụm, nước mắt thuận theo hốc mắt không tiếng động rơi xuống.

Giờ khắc này, cô hận không thể giết Thẩm Ngạn!