Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 3




Chương 3: Một ông chồng yếu ớt luôn chực chờ về cõi tiên

 

Trời hoàn toàn tối đen, ánh đèn đường bên ngoài biệt thự sáng lên, sáng như tuyết trắng.

Ánh sáng thay đổi, Hoắc Kiến Phong nương theo ánh sáng cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt của CÔ gái.

Cương mặt trái xoan nho nhỏ được trang điểm rất đậm, không thể nào thấy rõ được dáng vẻ ban đầu, vừa nhìn có cảm giác giống như là người bằng giấy bồi trong tiệm thủ công.

Yết hầu Hoắc Kiến Phong khó khăn trượt lên xuống, anh nhíu mày nhìn sang chỗ khác: “Thế nào?” Trông vẻ ngoài anh bình tĩnh như nước, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự chờ mong đến anh cũng không nhận ra được.

Anh bị bệnh không phải ngày một ngày hai, đã từng gặp qua bác sĩ đông y tây y nhiều vô số kể, hiếm có người nào đề lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cô gái trông vừa ngốc vừa xấu này là người đầu tiên.

Ôn Thục Nhi nghiêng đầu, thả tay Hoắc Kiến Phong ra.

Cô đầy gọng kính cười ha ha, để lộ ra hàm răng còn dính sốt cà chua trong bánh sandwich: “Tôi nhớ ra rồi, bọn họ nói chồng của tôi ngồi xe lăn, là một con ma ốm, không phải chú chính là chồng của tôi đó chứ?” Đôi mày Hoắc Kiến Phong khẽ nhu lại.

Thì ra là không phải khám bệnh cho anh? Cũng tốt.

Không hy vọng, thì sẽ không thất Vọng.

Ánh mắt người đàn ông dần trầm xuống, ngược lại vẻ mặt hơi thả lỏng: “Vân chưa ngu xuẩn đến hết thuốc ~ chữa.” Lúc nói chữ “xuẩn” này, anh hơi nghiến răng nhẹ.

“Ha ha.” Ôn Thục Nhi cười vui vẻ, đứng dậy đặt sandwich sang một bên.

Cô mò tìm công tắc đèn trong phòng bếp, rồi quay người lấy ra một quyền châm cứu trong áo rồi quơ quơ trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Chú già, bọn họ nói chú giả bệnh, để tôi châm cứu thử nghiệm cho chú.” Giọng nói rất nhẹ, vừa nói xong cô đã lấy một cây châm bạc từ trong túi châm ra, đặt trên đầu ngón tay trắng muốt.

Cây châm bằng bạc cực nhọn cực dài, dưới ánh đèn sáng ngời tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hoắc Kiến Phong chợt rùng mình, giọng nói nghiêm túc lạnh nhạt hỏi: “Bọn họ là ai?” Ôn Thục Nhi vô tội chớp mắt: “Chính là người nhà của tôi đó. Còn có thể là ai2” Người nhà họ Ôn.

Bàn tay Hoắc Kiến Phong đặt trên tay vịn hơi siết chặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Ôn Thục Nhi lại tiếp tục quơ quơ cây châm trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Chú để tôi châm đi. Nếu không tôi cũng chỉ có thể nói với bọn họ là chú đang giả vờ bệnh…” Hơi ngừng lại một chút, rồi bỗng dưng đôi mắt Ôn Thục Nhi đỏ ửng lên, tủi thân bĩu môi nói: “Nếu tôi không báo cáo lại cho bọn họ, nhất định bố sẽ đánh gãy chân tôi.” Giọng nói mềm nhẹ, phảng phất chứa đầy tủi thân và bất lực.

Nhất định phải châm cho anh sao? Hoắc Kiến Phong sầm mặt, không nói một lời nào cả.

Thấy anh không phản đối, Ôn Thục Nhi vờ lau mấy giọt nước mắt chưa hề chảy ra, ngầng đầu nhếch miệng cười với anh: “Chú ơi, chú thật là tốt mà, vậy tôi ra tay đây. Chú yên tâm đi, tôi làm nhẹ lắm, nếu như chú _ thấy đau thì chỉ cần nói là tôi sẽ ngừng lại ngay, được không?” Nói xong, cô cúi người xắn ống quần của Hoắc Kiến Phong lên.

Đôi chân thon dài thằng tắp của người đàn ông hiện ra ở trước mắt, cơ bắp rắn chắc, đường cong cân xứng.

Nhìn thế nào thì cũng không giống như đôi chân bị liệt nhiều năm.

Ôn Thục Nhi hơi dùng sức, ấn cây châm bạc dài nhọn lên đùi anh.

Cô lập tức hỏi anh: “Đau không?” Chân Hoắc Kiến Phong vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng không thay đổi.

“Vậy tôi thử lại.” Ôn Thục Nhi lại lấy thêm một cây châm ra, đâm lên trên đầu gối anh.

“Có cảm giác không?” Sau mỗi một châm, cô đều sẽ hỏi anh một câu.

Nhưng đáp lại cô vẫn là vẻ im lặng bất động trước sau như một của anh.

Không bao lâu sau, trên hai chân từ đùi đến mắt cá chân của Hoắc Kiến Phong đã ghim đầy châm bạc, giống như là hai con nhím được đặt song song với nhau.

Ôn Thục Nhi có hơi không cam lòng đặt túi châm trống rỗng sang một bên, cúi người mát xa hai chân cho Hoắc Kiến Phong.

Mà mặc kệ là cô gõ búa nhỏ, hay là ngắt nhéo, Hoắc Kiến Phong vẫn ngồi lù lù bất động.

“Vậy mà cũng không có phản ứng gì? Chà, xem ra không phải là chú giả vờ, mà là tàn tật thật.” Nửa giờ sau, Ôn Thục Nhi ngồi dậy, thoải mái lắc lắc cánh tay đang mỏi nhừ.

Vẻ mặt hay là giọng nói đều ngập tràn vẻ thất vọng.

Hoặc Kiến Phong châm biếm nói: Sao vậy, bọn họ rất hy vọng tôi không Nói xong, cô ngồi xổm xuống gỡ từng cây châm bạc trên đùi Hoắc Kiến Phong xuống, rồi tiêu độc hết mớ châm vừa dùng, vừa làm vừa khoe: “Người dân khắp làng trên xóm dưới đều biết tôi, bọn họ còn tặng cho tôi một biệt hiệu đó là tiểu thần y đấy.” Tiểu thần y? Cũng chẳng khác gì thần ngốc nghếch cả.

Trong lòng Hoắc Kiến Phong rất chán nản, chờ cô rút châm ra thì lập tức điều khiển xe lăn rời di.

“Ôi, chú từ từ đã chờ tôi với.” Ôn Thục Nhi thu dọn châm bạc xong, cầm lấy bánh sandwich trên bàn vừa cắn vừa đuổi theo.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn bỗng thình lình dừng lại, cô không kịp phản ứng, một chân đập vào bánh xe, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Đừng đi theo tôi.” Hoắc Kiến Phong không quay đầu lại, bóng dáng cao ngạo mang theo sự lạnh nhạt xa cách.

Ôn Thục Nhi hít sâu một hơi đá đá chân, nói một cách rất hợp lý: “Tôi không đi theo chú thì làm sao giám sát chú? Với lại, bọn họ nói muốn tôi ngủ cùng chú nữa đó.” Hoắc Kiến Phong dừng xe lăn lại, tiếp tục bị sặc rồi ho khù khụ.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh thật sự sẽ nghi ngờ không biết rốt cuộc Ôn Thục Nhi này có thật sự là phụ nữ hay không.

cứu cho anh cũng không quá tốt.

Không nói đến hai chân anh chết lăng không có cảm giác, chức năng của nội tạng khắp người cũng không được tốt, hoặc ít nhiều đều có chút vấn đề.

Nhất là phổi, ho khan quanh năm đúng là đã tụ thành một ổ bệnh xấu.

Bản thân mình đúng thật là đã gả cho một ông chồng yếu ớt luôn chực chờ về cõi tiên rồi.

Ôn Thục Nhi thở dài một hơi.

Càng đau lòng chính là anh thật sự không nhớ ra cô là ai.

phải người tàn tật sao?” Ôn Thục Nhi lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Đương nhiên bọn họ hy vọng chú là người tàn tật rồi. Bọn họ nói tôi là con ngốc, chú là người què, hai chúng ta là trời sinh một cặp. Hì Hì! Nếu chú không phải người què thì tôi làm sao xứng đôi với chú chứ?” Hoắc Kiến Phong nhíu mày sâu đến mức gần như có thể kẹp chết con ruồi.

Anh có thể khẳng định, cô gái này chắc chắn là kẻ ngốc.

Mà lại còn thiểu năng trí tuệ.

“Ha ha, nói giỡn với chú đó.” Ôn Thục Nhi nhếch miệng cười, lớp phấn trang điểm rẻ tiền trên mặt khẽ bay ra: “Chú là chồng của tôi, đương nhiên tôi không hy vọng chú ngồi trên xe lăn vĩnh viễn. Tôi đã từng học đông y với ông bà ngoại, sau này tôi sẽ giúp chú châm cứu mát xa, tôi sẽ chữa khỏi cho chú.” Vẻ mặt cô đầy tự tin chớp mắt với anh, lớp lông mi giả nhấp nháy, vừa công kềnh vừa bóng bẩy.

Hoắc Kiến Phong cúi đầu nhìn cái đùi bị châm đầy châm bạc của mình, ho nhẹ một tiếng: “Như vậy thì tôi sẽ càng nhanh chết hơn.” Giọng điệu của anh đầy mỉa mai, nhưng Ôn Thục Nhi lại không bực bội chút nào.

Cô nghiêm mặt nghiêm túc giải thích: “Sẽ không đâu, tôi đã từng học qua thật mà.” Mấy lời cùng chung chăn gối như thế mà khi cô nói ra lại không thấy xấu hổ gì cả? Cuối cùng, Hoắc Kiến Phong vẫn để cho Ôn Thục Nhi theo vào thang máy, vào trong phòng.

“Cô trước đi?” Anh không kiên nhân nhíu mày, giơ tay chỉ về hướng phòng tắm, ra hiệu cho cô đi rửa mặt.

“Không, không, chú trước chú trước, bây giờ tôi sẽ tháo mấy thứ đồ trang sức lung tung này xuống.” Lúc này Ôn Thục Nhi mới nhớ đến trên mặt mình đầy những thứ mà cô cố ý hóa trang xấu, vì thế cô nở nụ cười ngượng ngùng.

Hoắc Kiến Phong không nói nữa, điều khiển xe lăn vào phòng tắm.

Rất nhanh, bên trong vang lên tiếng nước ào ào.

Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm cánh cửa trong chốc lát, đôi mắt sâu lắng lại.

Vừa rồi kết quả bắt mạch châm cứu cho anh cũng không quá tốt.

Không nói đến hai chân anh chết lăng không có cảm giác, chức năng của nội tạng khắp người cũng không được tốt, hoặc ít nhiều đều có chút vấn đề.

Nhất là phổi, ho khan quanh năm nên đã tụ thành một ô bệnh xấu.

Bản thân mình đúng thật là đã gả cho một ông chồng yếu ớt luôn chực chờ về cõi tiên rồi.

Ôn Thục Nhi thở dài một hơi.

vã Càng đau lòng chính là anh thật sự không nhớ ra cô là ai.